Độc Sủng - Bé Con, Anh Hai Thương Em

Chương 5: Bù đắp


Châu Giản Dao chợt nhận ra, bản thân đang nằm ở trong một căn phòng rộng lớn còn rất sang trọng, mọi thứ ở đây dường như rất đắt đỏ, căn phòng này so với phòng nát ở Châu gia của cô hoàn toàn như một thế giới khác, cô đảo mắt nhìn thật chậm rãi những thứ được trang trí trong căn phòng này đến cả cái giường cô đang nằm nó cũng to hơn bình thường, cơ thể cô nằm lên trông thật nhỏ bé. Châu Giản Dao ngờ vực nhìn anh trai mình, ngây thơ hỏi.

“ Anh hai, đây là đâu thế thật rộng lớn “

“ Đây là nhà của chúng ta “

Châu Giản Dao ngây ngô mắt sáng trưng nhìn anh, cô chưa bao giờ thấy căn phòng ngủ nào lớn hơn cả một căn nhà bình thường như thế này, nghĩ lại cái phòng ngủ nát của cô ở Châu gia đúng là không tin nổi. Châu Giản Dao sống ở Châu gia trong mắt người ngoài thì cô không khác gì một thiên kim tiểu thư chính hiệu nhưng thật ra cô lại sống không khác gì với những người hầu trong nhà, ra đường lộng lẫy bao nhiêu về nhà lại bị coi thường bấy nhiêu, căn phòng ngủ của cô cũng là một trong những căn phòng giành cho người hầu, cái ăn cái mặc cũng phải nhìn mặt hai ông bà Châu gia mà sống, mọi thứ của cô ở Châu gia gần bốn năm qua đúng là rất tệ hại.

Không ngờ Châu Chấn Khiêm rời khỏi Châu gia lại có thể sống tốt như thế, đến cả nhà cũng to hơn người bình thường, Châu Giản Dao chợt thấy nhẹ lòng thế mà cô luôn lo lắng không nguôi cho những người anh trai của mình phải bôn ba ngoài kia, bọn họ được ông bà Châu thương yêu nhất tuy cũng chỉ là những con cờ của hai người đó nhưng so với cô thì những người anh trai này muốn gì có nấy, sống an nhàn hơn cô rất nhiều nên khi nghe đến tin bọn họ muốn rời khỏi nhà lập nghiệp cô đã lo sợ rất nhiều, sợ bọn họ sẽ bị bắt nạt, sợ ở ngoài kia sẽ không đủ ăn không đủ mặc, sợ những lúc đổ bệnh không ai lo,...bây giờ khi tận mắt chứng kiến Châu Giản Dao nhận ra bao năm qua bản thân đã nghĩ ngợi nhiều rồi.

 “ Anh hai đây là nhà của anh sao, thật đẹp “

“ Từ nay nơi đây cũng chính là nhà của em “

Châu Chấn Khiêm nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cho cô còn cẩn thận đắp chăn giữ ấm cho cô, mọi hành động của anh liền vô cùng dịu dàng so với trước đây thì không có thay đổi gì.

Sự dịu dàng này cũng chỉ dành cho mỗi mình cô mà thôi, Châu Chấn Khiêm thời gian qua cũng không một ngày nào không nghĩ đến cô em gái này của mình, anh thật sự luôn lo sợ không biết Châu Giản Dao sống cùng hai người đó có vui vẻ không bây giờ thì anh biết rồi những gì anh lo sợ thật sự đã xảy ra, nhìn những vết thương mới chồng lên vết thương cũ trên cơ thể em gái không cần tận mắt chứng kiến anh cũng có thể chắc chắn Châu Giản Dao đã đau đớn thế nào những năm qua cô sống ở đó đúng là không khác gì địa ngục.

Châu Chấn Khiêm cúi người ôm lấy bả vai Châu Giản Dao, cái ôm của anh chưa đựng sự hối lỗi cùng tiếc nuối nhưng cũng rất ấm áp, Châu Giản Dao bất động mặc cho anh đang ôm lấy mình một lúc một chặt hơn, hành động gần gũi này dối với hai người đều là chuyện bình thường cả lúc nhỏ cô vẫn luôn tìm đến đòi ôm anh mãi đấy thôi đến lúc ngủ cũng muốn cùng anh ngủ chung một giường, Châu Chấn Khiêm cũng không hề để tâm đến chuyện đó.

“ Anh hai...”

“ Bé con, anh xin lỗi là anh trở về muộn rồi, những năm qua em bị bọn họ hành hạ như thế rất đau có đúng không?, là anh hai không tốt, anh hai không bảo vệ được em. Bé con từ nay anh hai sẽ là người bảo hộ của em, anh hai sẽ bù đắp những tổn thương này cho em “

Cô lại khóc, Chấu Giản Dao là người rõ hơn ai hết bản thân cô rất mau chảy nước mắt, cô rất mau khóc những chuyện liên quan đến anh cô càng dễ khóc hơn, có những lúc chợt thấy bản thân thật đúng là mít ước biết bao cứ đụng vào là chảy nước nhưng cô thật không biết cách nào kiềm chế được nước mắt của mình. Những năm qua đúng như Châu Chấn Khiêm nói, cô sống rất vất vả bị bà Châu kiểm soát đến mức không thở nổi, nhiều lúc cô còn nghĩ bản thân cứ như là một con rối trong tay mặc cho bà ta điều khiển, đến chuyện ăn uống cũng không được một bữa đầy đủ như người thường, chỉ một miếng bánh mỳ khô cũng phải dè dặt, xin phép mới có thể ăn được, Châu Giản Dao cũng rất muốn rời khỏi nơi đó tự mình lập nghiệp như những người anh trai của mình nhưng cô lại không tin bản thân mình có được bản lĩnh đó nếu không phải từ nhỏ đã được làm quen với đàn violon thì cô không biết bản thân sau này sẽ như thế nào mới có thể nuôi sống được bản thân.

Châu Giản Dao những năm qua chỉ có mỗi việc tham gia vào những cuộc thi Cello để kiếm tiền nhưng số tiền cô kiếm được đều bị ông bà Châu giữ hết, đến một đồng cũng không có cho bản thân nếu cô một mình ra đời không biết sẽ sống được bao nhiêu ngày.



Người anh trai này của cô đúng là quá tài giỏi.

Cô vẫn luôn rất tự hào về anh.

Châu Giản Dao khẽ nâng tay vì cô đang bị thương nên cũng chỉ có thể chạm nhẹ đáp lại anh, lắc đầu.

“ Không đâu, không phải lỗi của anh, là bố mẹ chúng ta, bọn họ là người xấu, bọn họ chỉ muốn lợi dụng anh em mình thôi không thương yêu gì cả đâu “

Châu Chấn Khiêm bất ngờ siết mạnh bả vai cô hơn khiến vết thương bị chèn ép Châu Giản Dao rên khẽ một tiếng nhíu mày suýt xoa vì đau, anh cũng bị sự thay đổi đó dọa cho sợ mà buông cơ thể cô ra, anh nhẹ nhàng xoa dịu trên những vêt thương kia từng nơi anh chạm qua như có thể cảm nhận được toàn bộ nỗi đau đớn mà cô em gái này của mình phải chịu, người bị thương là cô nhưng sao anh lại thấy đau như thế, trong lòng rất bức rức khó chịu.

“ Anh hai, em buồn ngủ rồi, anh dỗ em ngủ như lúc trước được không? “

Châu Chấn Khiêm nhếch môi tạo ra nụ cười nuông chiều, anh gật đầu, nhớ đến lúc nhỏ mỗi đêm Châu Giản Dao đều phải được anh dỗ dành rồi đọc truyện cho nghe mới có thể ngủ được nếu hôm nào Châu Chấn Khiêm bận học cả đêm thì đêm đó cô cũng một mình trong phòng thức trắng, Châu Giản Dao đã quen với sự có mặt của anh, lúc nào cũng chỉ muốn bám lấy anh trai mình.

“ Đương nhiên là được, anh hai sẽ luôn dỗ em ngủ, bé con từ nay về sau có anh hai rồi em hãy yên tâm ngủ thật ngon, anh hai luôn bên cạnh em “

“ Anh hai, có anh thật tốt “

Nếu không có Châu Chấn Khiêm, cuộc đời này của cô sẽ phải thế nào, mỗi ngày đều phải ngủ trễ dậy sớm, làm việc nhà rồi lại bị ép tập đàn đến khi đầu ngón tay chảy máu mới được ngưng, mỗi bữa ăn chỉ được phép ăn một mẫu bánh mỳ khô không thì cũng là một gói mỳ ăn liền, ngày đêm bị chèn ép, đánh đập, chửi mắng, không dám tưởng tượng cuộc đời về sau sẽ tệ hại đến mức nào nữa.

***

Vote! Vote! Vote

Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.

Cảm ơn mọi người ạ.