Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 10


Đó là một chiếc hộp gỗ sơn màu đen, trên hộp được chạm khắc những hoa văn tinh xảo.

Thuộc hạ phía sau Tiêu Phong Hàn tiến lên, nhận lấy chiếc hộp, sau đó đưa cho Tiêu Phong Hàn.

Tần Lam ngẩng đầu nhìn sang, nàng muốn biết Quân Lôi Đình đưa cho Tiêu Phong Hàn thứ gì.

Hộp gỗ vừa được mở ra, trước mắt hiện ra một miếng sắt có hình dạng giống như ngói, trên miếng sắt có khắc rất nhiều chữ, nhưng bốn chữ to trên cùng hiện rõ trong mắt Tần Lam chính là “Thiết quyển đan thư”.

Tần Lam khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì khiếp sợ nên đôi mắt phiếm hồng của nàng mở to.

Trên cuốn sách ghi lại những cống hiến cho hoàng triều Đại Hạ của bốn đời Quân gia, khi được ban thưởng thì được thưởng cho tên họ cho từng người, quan chức, nhà cửa. Đây là sự ban thưởng vô cùng đặc biệt và vinh dự mà tiên hoàng dành riêng cho Quân gia.

Thiết quyển đan thư, kim bài miễn tử!

Trong lòng Tần Lam vô cùng chấn động, nàng tuyệt đối không ngờ rằng Quân Lôi Đình sẽ trình lên đồ vật quan trọng là kim bài miễn tử như vậy. Đây là vinh quang lớn nhất của một gia tộc, là thứ quý giá nhất mà các nhà võ tướng dùng để bảo toàn mạng sống, bây giờ lấy nó ra lại chỉ để giữ được mạng của nàng, bảo vệ nàng khỏi sự lo sợ.

Bởi vì Thiết quyển đan thư đặt ở trong hộp, tất nhiên những người khác không dám quang minh chính đại thò cổ lên nhìn đồ vật mà Quân Lôi Đình dâng lên là thứ gì, chỉ có vị trí của Tần Lam vừa vặn có thể nhìn thấy nó.

Nàng hít sâu một hơi, dường như đến giờ phút này mới hoàn toàn hiểu rõ người tên Quân Lôi Đình này.

Vị tướng của một nước cũng không phải là một kẻ liều lĩnh, ông có dũng có mưu, cũng có thể đảm đương mọi chuyện.

Thiết quyển đan thư vừa xuất hiện, cho dù là Vương gia cũng phải hành lễ cúi đầu trước tiên hoàng, chỉ cần Quân phụ cầm Thiết quyển đan thư yêu cầu Tiêu Phong Hàn không truy cứu sự mạo phạm của nàng, như vậy xem như Tiêu Phong Hàn cũng phải thoả hiệp khi đối mặt với mệnh lệnh của Tiên hoàng. Cho dù có là đương kim Thánh thượng ở đây cũng không thể làm trái mệnh lệnh của Tiên hoàng, đó là tội đại bất hiếu.

Nhưng Quân Lôi Đình không làm như vậy, ông chỉ yên lặng lấy ra, lại lặng yên trình lên cho Tiêu Phong Hàn.

Ông không muốn để cho mọi người trong thiên hạ đều biết rằng Quân gia có kim bài miễn tử của tiên hoàng bảo hộ, mà chỉ trình lên cho một mình Tiêu Phong Hàn xem, cầu mong sự hoà giải. Ông không muốn Huyền Vương sinh ra chán ghét đối với Quân gia, ông sợ sau này nữ nhi của ông sẽ bị trả thù cho nên ông không ngần ngại, cũng không tiếc mà làm bại lộ con át chủ bài lớn nhất của Quân gia trước mặt Tiêu Phong Hàn.

Quân Lôi Đình thực sự rất để tâm, lấy tất cả để bảo vệ nữ nhi là nàng.

Trong lòng Tần Lam chấn động không có cách nào diễn tả thành lời.

Nàng chớp mắt quay đi không để nước mắt rơi xuống, nàng bất hạnh nhưng lại rất may mắn.

Nàng đã bị vứt bỏ nhưng rồi lại nhận được sự bảo hộ từ người khác.

Tần Lam nhìn Quân Lôi Đình với đôi mắt ửng đỏ, nàng nghĩ, nếu Quân phụ biết nữ nhi của ông đã hoàn toàn không còn trên thế gian này, như vậy ông sẽ bi thương đến nhường nào?

“Quân tướng quân hãy giữ lại đồ vật của Quân gia cẩn thận đi.”

Trong lúc Tần Lam đang sững sờ thì giọng nói lãnh lẽo của Tiêu Phong Hàn đột nhiên vang lên.

Hắn cầm chiếc hộp gỗ trên tay trả lại cho Quân Lôi Đình.

“Vương gia, chuyện này…”

“Chuyện cũ sẽ bỏ qua.”

Tiêu Phong Hàn chỉ nói bốn chữ, sắc mặt lạnh lùng, nhìn không rõ cảm xúc trong đáy mắt.



Quân Lôi Đình lại đỏ mắt nói: “Lão thần tạ ơn Vương gia.”

Thuộc hạ phía sau Tiêu Phong Hàn tiến lên đỡ Quân Lôi Đình dậy.

Tiêu Phong Hàn giơ tay trả lại Thiết quyển đan thư cho Quân Lôi Đình, không ai biết rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Quân Lôi Đình vì nữ nhi của mình mà làm bại lộ át chủ bài lớn nhất của Quân gia, Tiêu Phong Hàn cũng vì thế mà cho Quân gia chút thể diện này.

Chỉ là khi bốn chữ này rơi xuống, trong lòng tất cả những người đang ở trong Hoa Ảnh Lâu kia đương nhiên vô cùng khiếp sợ, cảm thán Quân gia Đại Tướng quân là một người cuồng bảo vệ nữ nhi, đồng thời cũng tò mò không thôi với đồ vật mà ông lấy ra, nhưng vẫn nhớ kỹ, Quân gia Đại Tướng quân quả là danh bất hư truyền cho nên ngay cả Huyền Vương cũng phải cho mặt mũi.

Đương nhiên là có người không hề phục, ví dụ như Tạ Chi Ngang, hắn không thể nào ngờ được sự tình sẽ phát triển theo hướng này.

Chuyện cũ sẽ bỏ qua?

Cứ giải quyết như vậy ư?

“Đường ca, sao huynh có thể bỏ qua cho chuyển cũ chứ? Quân Phi Yến nàng khinh bạc đệ, lại còn đánh đường đệ của huynh, huynh nhìn xem, bây giờ đệ còn nằm trên mặt đất đây này.”

Đôi mắt đào hoa của Tạ Chi Ngang trừng to, ầm ĩ gào khóc.

Lông mày của Quân Lôi Đình nhảy dựng lên, ông phải khống chế lắm mới không cho tên này một quyền.

“Dẫn Tạ thế tử đi tìm đại phu kiểm tra xem.”

Tiêu Phong Hàn nói.

Thuộc hạ của hắn lập tức tiến lên nâng Tạ Chi Ngang dậy. Tạ thế tử này cũng rất biết ăn vạ, hắn ta nằm trên mặt đất nửa ngày, tuỳ tùng đến đỡ rất nhiều lần nhưng cũng không chạm vào được, lúc này hắn ta lại kêu to: “Không không không, ta không đứng dậy. Đường ca, huynh không thể cứ giải quyết như vậy được, huynh phải đòi lại công bằng cho đệ. Đau quá, đừng có chạm vào ta…”

Tạ Chi Ngang lớn tiếng gào thét.

Tần Lam nghe xong mà trong lòng tức giận, chuyện hôm nay đều là do Tạ Chi Ngang gây ra từ đầu đến cuối, cũng không hiểu sao nàng đột nhiên muốn bốc hỏa, vì thế bèn nhấc chân đi thẳng về phía Tạ Chi Ngang.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi định làm gì…”

Tần Lam vừa cử động, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.

Nhưng nàng chỉ lập tức đi đến trước mặt Tạ Chi Ngang, không nói lời nào, giơ thẳng tay lên, đánh một chưởng vào sau đầu Tạ Chi Ngang, dứt khoát mà lưu loát.

Con mắt Tạ Chi Ngang trợn tròn một cái rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.

Phù…

Cuối cùng không gian cũng yên tĩnh lại.

Hoá ra sống được tuỳ ý làm bậy lại sảng khoái như thế ư? Một lời không hợp thì lập tức ra tay hả giận một lúc.

Tần Lam chỉ cảm thấy thật xót xa khi nhớ lại kiếp trước của mình.

Mọi người: “...!”

Quân Lôi Đình: “...!”

Nữ nhi của ông vẫn là nữ nhi của ông.



Nhưng ra tay ngay trước mặt Huyền Vương như vậy, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, Tạ Chi Ngang chính là đường đệ thân thiết của Huyền Vương đấy.

“Khụ khụ!”

Quân Lôi Đình hắng giọng, giống như tức giận quát lớn: “Nha đầu này, sao con có thể ra tay đánh người ngay trước mặt Huyền Vương hả? Kể cả Tạ thế tử có hiểu lầm con đổ oan cho con, nhục mạ con, còn mắng người vô lý, con cũng không thể tuỳ tiện đánh người như vậy. Cũng may Huyền Vương rộng lượng, tất cả chuyện cũ đều sẽ bỏ qua, mau tới đây cảm tạ Vương gia.”

Mọi người: “...!”

Quả thực, nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật.

Tần Lam chán ghét nhìn về phía Tiêu Phong Hàn, không nghĩ tới người này cũng đang nhìn nàng, ánh mắt chạm nhau, tựa như có lưỡi dao vô hình xẹt qua trong gió.

Ánh mắt Tần Lam lạnh lùng, nàng không muốn nói lời cảm tạ với hắn.

Sự bảo vệ và yêu thương mà Quân Lôi Đình dành cho nữ nhi khiến nàng cảm động, nhưng nàng biết, Tiêu Phong Hàn chính là người giết chết Quân Phi Yến, nói lời cảm tạ? Cảm tạ cái gì chứ?

Quân Lôi Đình thấy Tần Lam đứng tại chỗ không nhúc nhích thì trong lòng hơi sốt ruột, bởi vì ông nhìn thấy ánh mắt trong veo lạnh lùng của nữ nhi nhà mình, lại hơi bất an trong lòng, chỉ cảm thấy nữ nhi của mình rất hận Huyền Vương. Dù sao cũng chính hắn suýt chút nữa giết chết nàng, khiến nàng để lại sẹo trên trán.

Trong lòng thở dài một hơi.

Đứa nhỏ này vẫn rất dễ kích động.

Huyền Vương này là người có thể tùy tiện trút giận sao?

Ở hoàng triều Đại Hạ, mọi người đều biết “Thà rằng đắc tội với Thái tử, cũng không nên đắc tội với Huyền Vương”.

Đó là bởi vì bên trên Thái tử còn có Hoàng thượng trói buộc, nhưng Huyền vương thì ai nói cũng không nghe, hắn lạnh lùng cô tuyệt, chỉ thích làm theo ý mình.

Phải biết rằng những lời này không phải không có căn cứ. Năm đó tiểu hầu gia của Tĩnh quốc công hầu phủ trong một lần uống rượu quá chén, không giữ mồm giữ miệng mà chế nhạo tật ở chân của Huyền Vương trên bàn rượu, không biết như thế nào lại truyền tới tai Huyền Vương. Sau đó vị tiểu hầu gia này đã bị người của Huyền Vương phủ mang đi.

Phải biết rằng Tĩnh quốc công hầu phủ chỉ có một người con trai nối dõi, lúc đó Tĩnh quốc công dẫn cả nhà đến quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng ra mặt, nói giúp với Huyền vương, buông tha cho tiểu hầu gia này.

Hoàng thượng cũng vì cảm động và nhớ đến công lao đối với hoàng thất của Tĩnh quốc công hầu phủ mà ban cho chút thể diện, ra ba đạo thánh chỉ triệu Huyền Vương Tiêu Phong Hàn vào cung, bảo hắn tha cho tiểu hầu gia một mạng.

Kết quả…

Nghĩ đến đây, Quân Lôi Đình thở dài một hơi.

Đúng là có thả người thật, chỉ là lột da rút gân sau đó ném thẳng tới trước cửa Tĩnh quốc công phủ.

Một tiếng kêu thảm thiết và máu nhiễm đỏ cửa quốc công phủ.

Có người nói lúc đó Tĩnh quốc công chết ngất, ốm nặng ba tháng liên tiếp không thể vào triều.

Cũng bởi thế, Huyền Vương này nhìn thì ôn hòa lạnh nhạt nhưng thực ra lại rất lãnh khốc vô tình, chuyện này mọi người đều biết.

Cho nên lúc trước nữ nhi của ông lén nhìn Huyền Vương tắm rửa đã bị đánh trọng thương rồi ném về phủ tướng quân, vẫn còn vài mạch đập ở tim. Lúc đó ông vẫn còn cảm thấy vui mừng, may là không giống như tiểu hầu gia kia, bị lột da rút gân, máu chảy khắp nơi rồi cuối cùng cũng chết.

Tần Lam không tình nguyện, dưới chân cũng như mang chì, nàng giương mắt nhìn về phía Tiêu Phong Hàn, lại không nghĩ tới…