Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 16


"Tiểu muội, là huynh."

Một giọng nam trầm thấp vang lên, một phát đã nắm chặt lấy tay vung qua của Tần Lam.

Tần Lam chớp mắt, còn khẽ thở gấp, ánh mắt hoảng hốt trong nháy mắt, trong phút chốc không phản ứng kịp mình đang ở nơi nào.

Màn trời bên ngoài đen kịt, mưa rơi rả rích, dường như trở lại đêm hôm đó.

Tần Lam trở lại bình thường, ánh mắt mới đúng với tiêu cự, quay đầu lại nhìn về phía nam tử bên cạnh giường đang mặc quân phục cấm quân thêu hoa văn phi ưng, đầu lông mày sắc bén như kiếm, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan khôi ngô sáng sủa, cánh môi mím chặt, ánh mắt sâu thẳm trầm tĩnh mang theo vẻ lo âu.

Đây là đại ca của Quân Phi Yến, Quân Huyền Diệp.

"Tiểu muội, muội gặp ác mộng rồi?"

Trong mắt Quân Huyền Diệp có một nỗi lo âu không hề che giấu.

Hắn ta đã đến một thời gian dài, nhưng nhìn thấy tiểu muội nhà mình dường như rơi vào ác mộng, liên tục kêu lên "tại sao, tại sao", cho dù là trong cơn ác mộng cũng có thể cảm nhận được nỗi hoảng sợ của nàng.

Trong lòng Quân Huyền Diệp có chút khó chịu, biết rằng lần này tiểu muội đã mắc tội lớn, bị hù doạ rồi.

Tần Lam khẽ thở phào rồi mới phản ứng được tình huống trước mắt, Quân phụ có ba người con trai, đại ca Quân Huyền Diệp làm thủ lĩnh Cấm quân, một phòng tuyến cuối cùng bảo vệ an nguy của Hoàng Thượng, trông giữ Hoàng thành, nhị ca Quân Hoài Ninh, từ nhỏ tòng quân, từ binh bét làm lên, liên tục thăng lên đến phó tướng, sau nhiều lần lập chiến công đã thăng cấp lên chủ tướng, tiếp nhận y bát của Quân phụ, được phong Phiêu Kỵ Đại Tướng quân, tay nắm giữ ba mươi vạn binh quyền, trấn thủ biên giới tây bắc.

Tam ca Quân Hướng Vũ theo thương nghiệp, theo lời Lục Trúc nói, tam thiếu gia ngay từ bảy ngày trước bởi vì chuyện "nàng" hôn mê bất tỉnh mà đi tìm thần y, đến bây giờ vẫn chưa quay về nhà.

"Đại ca."

Tâm trạng Tần Lam trở lại bình thường, hướng về phía Quân Huyền Diệp kêu một tiếng.

Nàng vốn cho rằng mình có thể sẽ không kêu được, không ngờ rằng rất dễ dàng kêu ra khỏi miệng.

Bởi vì ánh mắt thâm thuý của nam tử trước mắt ngập tràn thương yêu cưng chiều, chỉ vừa nhìn là có thể nhìn ra, đây là một người đại ca cực kì yêu thương muội muội của mình.

Kiếp trước nàng là Tần Lam, nhưng không có ca ca.

"Còn nhận ra được đại ca, không tệ."

Quân Huyền Diệp nghe thấy Tần Lam gọi hắn ta, gương mặt hơi nghiêm túc dường như đã sáng lại, xem ra cũng đã biết chuyện tiểu muội nhà mình mất trí nhớ có chọn lọc, thấy có thể được nhớ kỹ, vậy chứng minh rằng tình cảm thật sự sâu sắc.

Lông mi Tần Lam khẽ run, cảm nhận được bàn tay to lớn đặt trên đỉnh đầu, trong lòng trở nên ấm áp.

"Đại ca đang làm nhiệm vụ ở trong cung, nghe được tin tức nói muội đã tỉnh lại thì tìm người thay ca một lúc, đại ca còn phải tranh thủ quay về, chính là trở lại nhìn muội một cái."

Guọng nói của Quân Huyền Diệp nén xuống rất thấp mở lời.

Trước đây Tần Lam đã gặp Quân Huyền Diệp, cho người khác ấn tượng chính là ăn nói thận trọng, làm việc có nề nếp, là một người rất nghiêm túc cứng rắn, không ngờ rằng lúc không có ai lại cưng chiều muội muội như thế.

"Đại ca, muội tỉnh lại thì không sao rồi, hôm nay còn đi ra ngoài dạo một vòng, không cần lo lắng cho muội, làm nhiệm vụ quan trọng hơn, mau chóng quay về đi."

Tần Lam mở miệng.



Quân Huyền Diệp sửng sốt một chút, kế tiếp lại giơ tay lên vò đỉnh đầu của Tần Lam: "Hiểu chuyện như vậy, đại ca cũng có chút không quen, chịu thiệt thòi thì tăng thêm trí nhớ, sau này cũng nhớ kỹ, trêu chọc ai cũng không thể trêu chọc Huyền Vương vương gia, biết không?"

"Biết."

Tần Lam gật đầu, tránh xa Tiêu Phong Hàn.

Người được xưng là đệ nhất tôn quý của kinh thành này trên người có bí mật, tránh xa là đúng.

"Ngoan."

Quân Huyền Diệp nhìn tiểu muội nhà mình nghe lời như vậy, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót, nhưng phía bên kia trong cung quả thực đang có chuyện, Quân Huyền Diệp thấy tiểu muội nhà mình đã tỉnh lại rồi, trong lòng cuối cùng cũng xem như là thở phào nhẹ nhõm, lại nói không ít lời dặn dò, ngồi một lát lúc này mới ra khỏi phòng.

Bên ngoài trời còn đang mưa, dưới mái hiên Quân Lôi Đình đang đứng ở đó chắp tay sau lưng: "Gặp được tiểu muội của con rồi?"

"Vâng."

"Nhận ra con không?"

Quân Lôi Đình hỏi.

"Dĩ nhiên là nhận ra, kêu con là đại ca, sợ con lo lắng còn an ủi con, lại căn dặn con nhanh chóng hồi cung làm nhiệm vụ, rất là thân thiết."

Quân Huyền Diệp nói sự thật.

Quân Lôi Đình hừ một tiếng, trong lòng chua xót.

Nha đầu tỉnh lại cả buổi chưa từng gọi ông một tiếng cha, khi nhìn thấy ông ở Hội Anh Lâu cũng không xúc động nhiều, là người cha này ông không xứng đáng với chức vụ.

"Muội muội con bệnh nặng mới tỉnh lại, thân thể rất yếu ớt, quay lại con mua thêm vài thứ lễ vật tặng cho con bé.

Quân Lôi Đình lại nói.

Quân Huyền Diệp mặt không chút thay đổi gật đầu: "Dạ rõ."

"Phụ thân, lần này tiểu muội bị thương không nhẹ, đang ngủ cũng gặp ác mộng, sau khi tỉnh dậy hai mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, trên trán toàn là mồ hôi, e là cần một khoảng thời gian mới có thể trở lại bình thường, nói chung ý của con là sau này nơi có Huyền Vương đừng để tiểu muội xuất hiện, Huyền Vương gia có thể đã để lại bóng ma rất sâu sắc trong lòng tiểu muội."

Nghe được lời của con trai cả, Quân Lôi Đình lại đau lòng, đang ngủ cũng gặp ác mộng, có thể thấy được bóng ma trong lòng lớn nhường nào.

"Ừ."

Quân Lôi Đình gật đầu, nghe thấy nha đầu gặp ác mộng tỉnh dậy, trong lòng này cũng nặng trĩu, cũng xem lời nói của con trai cả khẩn cấp, sau này đi đường vòng với Huyền Vương.

"Vậy con quay về làm nhiệm vụ đây."

"Đi đi, đừng quên mua lễ vật."

Quân Lôi Đình khoát tay, nhìn Quân Huyền Diệp đi vào trong màn mưa, ông cũng nhấc chân đi về phía thư phòng, ông muốn đi nói chuyện với Cẩn Nhi, nói cho bà ấy biết chuyện đã xảy ra gần đây, là ông không tốt, khiến cho nữ nhi của bọn họ bị thương.

...



Sau khi Quân Huyền Diệp rời đi, Tần Lam đứng dậy thu dọn một chút, ngủ một giấc, cơn đau buốt bắt đầu trở lại, lòng bàn tay và cổ có chút đau đớn.

Nghĩ đến trước đây nàng nhìn thấy hồng quang quỷ dị trong lòng bàn tay, Tần Lam giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay được quấn vài vòng vải xô, đừng nói là hồng quang, ngay cả chỉ tay cũng nhìn không được, cam chịu buông xuống.

Lại nhìn cổ của mình một chút, cũng đang quấn vải xô, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của mình thì không khỏi nghĩ đến Tiêu Phong Hàn, người đó quả thực lạnh lùng vô tình như trong lời đồn, khi đó bản thân mình vì mạng sống nói ra chuyện hắn không còn sống lâu nữa, không biết hắn sẽ nhập tâm không.

Nhưng nói chung là nàng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Tiêu Phong Hàn.

Tiêu Phong Hàn là thủ phạm giết chết Quân Phi Yến, mà nàng đã chiếm giữ cơ thể của Quân Phi Yến, trở thành người Quân gia, mặc dù người của Quân gia không biết nữ nhi đã chết trong tay của hắn, nhưng bản thân nàng lại biết rõ.

Không có cách nào báo thù, vậy cũng nên tránh xa.

Tần Lam thật sự suy nghĩ.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Quân Linh Nhi ở bên ngoài vang lên.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh dậy chưa?"

"Vào đi."

Tần Lam nói.

Ở bên ngoài cửa Quân Linh Nhi đã gập dù hoa, giũ nước mưa trên giày, đi vào phòng.

"Trời tháng sáu này đúng là nhiều mưa, ban ngày còn rất đẹp mà."

Quân Linh Nhi than phiền nói.

Tần Lam không nói gì, từ đó về sau, nàng cũng chán ghét trời mưa.

Nước thi thể của nàng hoà cùng với nước mưa, chảy trên đỉnh núi Bắc Sơn.

"Lục Trúc, ngươi ở bên ngoài giữ cửa, đến lúc dùng bữa thì gọi bọn ta."

Quân Linh Nhi nhốt Lục Trúc ở ngoài cửa.

Nàng ta làm một loạt động tác này, Tần Lam đều lẳng lặng nhìn, nàng thu dọn qua loa một chút rồi xuống giường, ngồi trên ghế bên trong phòng.

Quân Linh Nhi vừa mới vào phòng, vừa dùng tay xoa bả vai đã ướt một nửa, vừa đi đến đối diện Tần Lam ngồi xuống.

"Tỷ..."

Nàng ta gọi một tiếng, ngẩng đầu lên, dù cho liếc mắt nhìn thì nàng ta cảm thấy đâu đó có điều gì không đúng.

Nhìn kỹ một chút, nhìn chăm chú một cái, chỉ thấy tỷ tỷ của nàng ta sống lưng thẳng tắp ngồi trên ghế, hai tay giao lại, đặt chồng lên nhau, tư thế đẹp đẽ điềm tĩnh, khí chất cũng nhã nhặn uyển chuyển... Nhìn bản thân nàng ta, ngồi thườn thượt trên ghế, còn đang nhấc hai chân bắt chéo, một dáng ngồi tuỳ tiện, thoải mái làm sao, quả thực là vô cùng phóng khoáng.

Quân Linh Nhu đột nhiên cảm thấy... Nàng ta ngồi rất khó coi.

Không nhịn được điều chỉnh một chút, ngồi thẳng rồi, sau đó gãi đầu nói: "Tỷ tỷ, sao tỷ ngồi tựa như một tiểu thư khuê các vậy?"