Một tiếng này thật cẩn thận, ẩn chưa biết bao chua xót.
Tần Lam mím môi, nàng há miệng thở dốc, lại bất kể như thế nào kêu không ra một tiếng phụ thân.
Nàng vừa mới bị Tần phụ đuổi ra khỏi nhà. Tâm lý còn chưa có thay đổi, làm sao mà kêu được? Chẳng phải là trái với lương tâm sao?
Quân Lôi Đình thấy bộ dạng xa cách lạnh nhạt của Tần Lam, trái tim lại càng đau thêm. Nhưng hết lần này đến lần khác, âm thanh gào khóc của Tạ Chi Ngang vẫn vang lên: “Quân Đại Tướng quân, ngài tới đúng lúc lắm. Ngài nhìn xem nữ nhi tốt mà ngài dạy dỗ đi. Lúc này vừa mới tỉnh lại đã lập tức đến Hội Anh Lâu tìm đường ca của ta. Không chỉ đánh thế tử là ta bị trọng thương, mà còn khinh bạc đường ca của ta, chiếm tiện nghi đường ca ta. Ngài nói xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?”
Tạ Chi Ngang tức giận hô to. Hắn ta nằm trên mặt đất nửa ngày, cả người đau đơn, nghẹn một bụng tức. Cuối cùng lúc này tóm được người để phát tiết, lập tức gọi phát ra.
Trong lòng Quân Lôi Đình đang khó chịu tựa như đao cắt thì chợt nghe giọng nói này của Tạ Chi Ngang. Ông quay đầu nhìn lên mới phát hiện thì ra trên mặt đất còn nằm một người. Ồ...
Thì ra đây là tiểu thế tử Tạ Chi Ngang nổi danh cùng nữ nhi của ông ở kinh đô nước Đại Hạ, điển hình cho kiểu nam nhân với quần áo lụa là.
Quân Lôi Đình và phụ thân Khang Thân Vương vẫn có chút giao tình.
Nhưng khi nghe được những lời của Tạ Chi Ngang, lửa giận của Quân Lôi Đình trực tiếp xông lên đỉnh đầu. Đôi mắt hổ lập tức trừng về phía Tạ Chi Ngang, quát to: “Tên nhóc Tạ Chi Ngang kia, ngươi câm miệng!”
Âm thanh như tiếng chuông, suýt nữa đã khiến lỗ tai của người ta bị điếc.
“Tên tiểu tử Tạ Chi Ngang kia, ngươi đừng vu oan cho nữ nhi của ta, thân thể của nữ nhi ta còn suy yếu, bệnh nặng mới tỉnh lại. Sao có thể để đánh ngươi trọng thương ra thế này được, ta thấy xem ra ngươi cố ý nằm trên mặt đất không đứng dậy, vu oan hãm hại tiểu nữ.”
Quân Lôi Đình hướng về phía Tạ Chi Ngang lớn tiếng nói. Những lời này nhưng làm Tạ Chi Ngang tức giận, kém một chút nữa thôi là đã qua đời ngay tại chỗ.
“Quân Lôi Đình, ngài có ý gì chứ? Đây là ngài muốn bao che cho nữ nhi của mình sao? Hội Anh Lâu này có bao nhiêu đôi mắt nhìn vào chứ? Ngươi có thể vì Quân Phi Yến nói dối tới trình độ nào? Hả?”
Tạ Chi Ngang hét lên.
Mọi người phát hiện, thần tiên đánh nhau ở Hội Anh Lâu này, hoàn toàn là dựa vào việc la hét, nguyên nhân chủ yếu là do Tạ thế tử một mở màn thì mất đi sức chiến đấu, nếu không là sẽ động thủ.
Nghe được lời Tạ Chi Ngang nói, đôi mắt hổ của Quân Lôi Đình trầm xuống, nhanh chóng giương mắt nhìn về phía nữ nhi nhà mình, nói nhỏ: “Nha đầu, Con đánh thật à?”
Giọng điệu hắn rất nhỏ, nhưng lúc này Hội Anh Lâu thật sự rất im lặng, không ít người đều nghe được câu hỏi của ông.
Tâm trạng của Tần Lam có chút phức tạp, nàng không biết nên đối mặt Quân Lôi Đình như thế nào. Khi nghe được ông dò hỏi, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
“A, nhìn xem đi, chính Quân Phi Yến đã thừa nhận.”
Tạ Chi Ngang hừ nói.
Tần Lam đang nghĩ ngợi tới chính mình nên lên tiếng giải thích một chút hay không. Ngay sau đó đột nhiên đôi tay nhỏ của mình được Quân Lôi Đình nắm lấy: “Nha đầu, con có bị Tạ thế tử đả thương hay không?”
Giọng điệu không hề che giấu sự lo lắng.
Nhìn cổ và bàn tay Tần Lam bị thương, đôi mắt đầy nước mắt, tất cả đều là sự thương tiếc.
Tần Lam có chút ngây ra, tay nàng bị Quân Lôi Đình nắm lấy, nàng có thể cảm nhận được nốt chai sần trong lòng bàn tay phụ thân thật dày, còn có độ ấm của ông truyền qua đây.
Khi nàng còn là đích nữ Tần gia, chưa bao giờ cùng Tần phụ thân thân mật như vậy với nàng.
Nhưng lúc này nàng cảm nhận khắc sâu được cảm giác được bảo hộ, cưng chiều đến từ một người phụ thân che mưa chắn gió.
Đột nhiên nàng giống như hiểu được, hôm nay có phụ thân ở đây thì dù trời sập đất lún, nàng cũng sẽ không có chuyện gì.
Đây là nam nhân đỉnh thiên lập địa sẽ bảo vệ nàng.
Đây là phụ thân Quân Phi Yến…
Từ khi nào, nàng xem ánh mắt Quân Phi Yến là tràn ngập xoi mói, nhưng giờ khắc này, nàng mới biết được chính mình có bao nhiêu nông cạn, Quân Phi Yến sống tùy ý làm bậy, làm theo ý mình, là bởi vì có như vậy nàng phụ thân ái nàng thay nàng khởi động hết thảy.
Mà trái lại chính nàng, đích nữ Tần gia, theo khuôn phép cũ, không dám hành đạp sai lầm nửa bước, nhưng kết quả là đổi lấy chính là cái gì đây? Một hồi chê cười mà thôi a.
Nước mắt Tần Lam không chịu khống chế rơi xuống…
Ông trời ơi, ông khiến ta chết rồi sống lại trở thành Quân Phi Yến. Có phải là vì làm ta thấy đời người rõ ràng giả dối thật đáng buồn, thấy rõ ràng bên người người sắc mặt xấu xí hay không.
“Nha đầu, con đừng khóc, không sợ, có phụ thân ở đây.”
Quân Lôi Đình nhìn đến trước mặt Tần Lam rơi lệ kia một khắc, rất luống cuống, chân tay nam nhân cao lớn luống cuống, vội vỗ nhẹ phía sau lưng Tần Lam.
Tần Lam nước mắt rào rạt mà rơi. Từ chết thảm đến tỉnh lại, đến bị Tần phụ vứt bỏ, nàng đối thế giới này vốn dĩ tràn ngập sự tuyệt vọng. Chính là giờ khắc này nàng rốt cuộc cảm nhận được ấm áp.
“Quân Phi Yến, ngươi khóc cái gì mà khóc, ngươi còn có mặt mũi khóc sao, ngươi...”
“Tên nhóc Tạ Chi Ngang kia, ngươi câm miệng cho ta.”
Nhìn thấy Tần Lam khóc, Tạ Chi Ngang cảm thấy không thể hiểu được. Nữ nhân này còn có mặt mũi khóc, đánh hắn ta thành ra như vậy, hắn ta còn chưa khóc lóc đâu? Hắn ta định lên tiếng chế giễu nhưng lại không nghĩ rằng như chọc phải tổ ong vò vẽ. tần Lam còn chưa kịp mở miệng thì đôi mắt hổ của Quân Lôi Đình trừng mắt nhìn về phía Tạ Chi Ngang với vẻ tràn đầy tức giận: “Tiểu tử Tạ Chi Ngang, đừng tưởng rằng ngươi là nhi tử Khang Thân Vương thì bản tướng không dám đánh ngươi, nữ nhi ta nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn trước nay đều sẽ không khóc, nhưng hôm nay khóc thành như vậy, chắc chắn là gặp oan ức rất lớn.”
Quân Lôi Đình tức giận nói.
“Nữ nhi của bản tướng bệnh nặng mới tỉnh lại, thân thể còn suy yếu. Thậm chí ngay cả mọi người cũng chưa nhận thức đầy đủ, sao có thể biết Tiêu Vương gia dùng bữa ở đây? Chẳng qua nàng chỉ muốn đến Hội Anh Lâu này để mua đồ ăn thôi. Bởi vì nàng thích nhất ăn củ từ đường dấm chua của tửu lâu này.
Từ lúc ta tiến vào đến giờ, ngươi liên tục lên án nàng, nhục mạ nàng hơn ba lần liền!
Bản tướng đang ở đây mà ngươi còn dám bắt nạt nàng như vậy, nếu bản tướng không ở đây thì sao chứ?”
Quân Lôi Đình có dáng dấp cao tơ, khí thế cứng rắn, khi ông nổi giận thật sự là khiến cho lòng người hoảng sợ, quát khiến Tạ Chi Ngang trợn mắt há mồm, khuôn mặt nghẹn đến đỏ lên.
Mọi người ai cũng nghe ra là lời nói của Quân Tướng quân là có ẩn ý, người ông quát chính là tiểu Thế tử của Tạ gia không sai nhưng tại sao luôn có cảm giác là nói cho Huyền Vương gia như vậy nhỉ?
Quả nhiên ngay sau đó, Quân Lôi Đình với đôi mắt hổ đứng yên trước mặt Tiêu Phong Hàn, cúi người về phía hắn một cái rồi mở miệng nói: “Huyền Vương gia, tiểu nữ lỗ mãng, trước đó vài ngày đã làm Vương gia khó chịu, phạm phải sai lầm lớn. Nhưng tiểu nữ đã biết sai, thân thể còn đang bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, dung mạo bị hủy, ngự y đều bó tay không có biện pháp. Thần vốn cho là đứa nhỏ này phải nằm trên giường vĩnh viễn nhưng thần vẫn là cảm động vì Vương gia đã tha cho tiểu nữ một mạng.”
Từng câu từng chữ của Quân Lôi Đình vang lên đều xuất phát từ trong lòng.
Tiêu Phong Hàn ngẩng đầu lên, khí chất trên người lạnh lẽo, hờ hững thản nhiên. Hắn không mở miệng, chờ Quân Lôi Đình tiếp tục nói.
“Tiểu nữ mạng lớn vừa tỉnh lại được. Vương gia, cả đời lão thần này chỉ có một nữ nhi như vậy, từ khi ra đời nàng đã không có mẫu thân, còn lão thần vẫn luôn trấn thủ biên giới, hoàn toàn là nuôi thả mà lớn lên. Cả đời lão thần này không thẹn với trời đất, không thẹn với hoàng triều Đại Hạ, duy nhất chỉ thẹn với nữ nhi này.
Vương gia, bốn đời của Quân gia đều xem việc bảo hộ Đại Hạ là nhiệm vụ của mình, thương vong vô số, chiến công cũng vô số, từng đổi lấy một vật được Tiên hoàng ban thưởng. Hôm nay lão thần nguyện đem vật ấy giao cho Vương gia, chỉ cầu Vương gia tha cho tiểu nữ một mạng, những chuyện cũ năm xưa đều không nhắc đến!”
Dứt lời, đôi tay hạ xuống, ngay sau đó từ móc ra một vật trong lòng, đưa tới trước mặt Tiêu Phong Hàn…