Đừng Bảo Ta Dễ Thương Nữa

Chương 5


9.

Mặc dù chàng trai kia đã qua ải, thành công ra khỏi phó bản.

Nhưng tôi vẫn bị trừ lương.

Trừ một phát bay luôn tám trăm năm lương của ta luôn huhuhu

Lý do là vì trận thảm s.á.t của tôi đã khiến tỷ lệ sống sót của phó bản tân thủ giảm xuống mức kỷ lục, báo hại chủ phó bản bị Thần phạt một trận.

Tôi vuốt tóc, yếu ớt nói: "Hay là để tôi đi đánh bại Thần, để người đó thu hồi hình phạt nha.”

Chủ phó bản gần như quỳ xuống trước mặt tôi, "Đừng, tiểu tổ tông, xin cô đừng gây chuyện nữa!”

Được rồi, vậy ta chỉ có thể làm 800 năm không côn.g để trả n.ợ thôi.

Tội nghiệp tôi ngay cả tiền lương là gì còn chẳng biết.

Khi những con quỷ khác đang khoe khoang tiền lương, tôi lại gần tò mò hỏi, "Đây là cái gì?”

Bọn họ giải thích, đây là quỷ khí, hấp thụ nó có thể gia tăng tu vi, nâng cấp cấp bậc, thậm chí sẽ có cơ hội được điều đến phó bản cao cấp hơn.

Vậy thì khỏi đi.

Tôi mất hứng ngay lập tức.

Nếu tu vi của tôi còn tăng nữa thì sợ là sẽ tự mình đánh bay mình chỉ với một cú tát nhẹ luôn quá.

Chủ phó bản đã chỉ định tôi lên làm Trùm cuối, còn bộ xương khô khổng lồ đã trở thành tay sai trung thành của tôi.

Nhưng hai chúng ta còn chẳng có cơ hội ra sân, dù ra sân thì cũng chỉ có thể đứng một chỗ dọ/a người, không thể động thủ.

Chán quáaa!

Đừng nói là tám trăm năm, chỉ cần tám ngày tôi tôi đã chán muốn c.h.ế.t đây rồi!



Tôi quyết định bỏ rơi tiểu đệ rời nhà trốn đi.

Đi sang phó bản mà chàng trai kia đã đến thôi.

Cậu ta là người duy nhất từng chạm vào tôi, được à nha, chàng trai này thật là thú vị, ta đã bị thu hút rồi đó.

Chủ phó bản nghe nói tôi muốn bỏ nhà ra đi thì vui vẻ giúp tôi đóng gói hành lý, "Đi đi, ta sẽ giữ chỗ công việc cho cô, muốn lúc nào trở lại làm việc cũng được.”

Tôi: "......”

Tiểu đệ nhăn nhó nhó lấy xương sọ xuống đưa cho tôi nhưng tôi đã từ chối, từ sau khi biết tiền lương là quỷ khí, tôi cũng chả muốn còng lưng kiếm sống nữa đâu.

Bọn quỷ vẫy vẫy chiếc khăn tay nhỏ chào tạm biệt tôi.

Tôi đang trốn nhà ra đi mà, ai nhìn vào không biết còn tưởng rằng là tôi đang chuẩn bị xuất chinh nữa chứ.

10.

Các NPC không được phép di chuyển giữa các phó bản, ngay cả những quái vật cấp thấp nếu muốn di chuyển thì cũng phải trải qua một quá trình kiểm duyệt rất nghiêm ngặt.

Nhưng tôi đâu phải là NPC bình thường đâu, tôi là một NPC hoang dã.

Tôi có một khả năng rất đặc biệt, có thể nói là thiên phú trời ban. Sau khi được xóa mù chữ, tôi đã nắm được bản đồ và tình huống cơ bản giữa các phó bản rồi tự mình tìm cách di chuyển mà không cần hướng dẫn gì cả.

Tôi quay trở lại Hoang nguyên.

Bây giờ tôi cũng hiểu rõ hơn một xíu, Hoang nguyên chính là vùng đất hoang giữa các phó bản, kết nối từng phó bản tới thế giới mà các người chơi sinh sống. Đây là một vùng đất hỗn loạn về thời không, vĩ độ và các loại hỗn loạn khác không thể diễn tả được.

Ta cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của chàng trai đó, sau đó vừa mở mắt đã đến một phó bản khác.

Xung quanh là các hành lang cổ kính.

Sau đó, tôi đã đi lạc…



Sau khi lang thang được nửa ngày, cuối cùng tôi cũng phát hiện một căn phòng có NPC. Tôi bay vào và thấy một nữ yêu không mặt đang vẽ tranh.

Ta tò mò đến quên hỏi đường, "Cô đang vẽ gì vậy?”

Yêu nữ bị doạ giật mình quơ tay một cái, làn da vừa vẽ xong đã bị xé toạc.

Lúc này tôi mới thấy trên bàn trang điểm trước mặt cô ấy chất đầy những khuôn mặt được tô vẽ đủ kiểu, mỗi bức có một phong cách riêng, xấu đến đáng thương.

Cái đầu nho nhỏ chứa đầy nghi ngờ to to???

(*) Xuất phát từ một meme bên Trung, một ông chú đang ngồi trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại bằng ánh mắt ghét bỏ/ khinh bỉ… Thường được cđm Trung dùng để thể hiện sự khó hiểu, kinh tởm, khinh bỉ khi xem gì đó trên điện thoại. Mình sẽ để cái ảnh phía dưới nha:,>

Yêu nữ vứt đi miếng da rách, "Đều tại ngươi. Là ngươi doạ ta sợ, ngươi phải bồi thường mặt cho ta!”

Nói xong, cô ta dừng lại rồi đánh giá tôi từ trên xuống dưới, có chút nghi hoặc, "Cô từ đâu tới?”

Tôi thẳng thắn thú nhận, "Phó bản tân thủ.”

Cô ấy nghĩ rằng tôi là một yêu quái cấp thấp được điều tới từ phó bản tân thủ, mặt không có gì đặc biệt lắm, cũng không biết phải nói gì, “Đám người bất cẩn đó, cũng không biết nhớ mà đổi đồng phục cho ngươi nữa.”

Người làm công cũng được mặc đồ mới hả?

Tôi nhìn chiếc váy dài màu trắng của mình, phó bản trước cũng không có quỷ nào để ý đến tôi, đúng là phó bản cấp cao có khác, thật tinh ý.

Nữ quỷ đó nói xong lại la hét muốn tôi bồi thường mặt cho cô ấy,

Cái này thì đơn giản như đang giỡn! Tôi chọn một mảnh da trống rồi dùng cây cọ bên cạnh tô tô vẽ vẽ, chỉ vài nhát đã hoạ xong một khuôn mặt và dán lên mặt cô ấy.

Sau đó lại ngắm nhìn thành quả sáng tác của bản thân, đẹp biết bao, đẹp đến mức chính tôi còn có chút rung động, càng nhìn càng mê à nha.

Hoạ Bì Yêu ngập ngừng bước tới trước gương đồng.

“Áaaaa!”

"Ngươi vẽ cái gì vậy 囧?"