Trương Trung Nam bất đắc dĩ: “Ba mẹ tôi giục hôn khiếp quá, đòi giới thiệu người cho tôi. Nhưng tôi thật sự không có cảm giác với cô gái kia chút nào cả. Có thể nhờ cô giả làm bạn gái tôi, đến nhà ứng phó với ba mẹ tôi một hồi không?”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, cười áy náy: “Phó cục trưởng Trương, ngại quá, chuyện khác đều được, nhưng riêng chuyện này thì tôi không giúp được gì rồi.”
Cô cũng xem như có chút danh tiếng ở Hải Thành, một khi dính phải chuyện diễn trò gặp ba mẹ thì hoàn toàn không giải thích rõ ràng được.
Huống chi, đến giờ cô còn chưa thể nắm trọn cậu trẻ đâu!
Trương Trung Nam cười, không miễn cưỡng nữa: “Vậy thì thôi, không ứng phó ba mẹ giúp tôi được thì cùng đi ăn bữa trưa, diễn vai ứng phó đối tượng xem mặt của tôi thì được chứ?”
Đã từ chối người ta một lần rồi, nếu lại từ chối tiếp thì chẳng khác nào vả mặt người ta trước mặt mọi người.
Tống Hân Nghiên ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý.
…
Buổi trưa.
Tại khách sạn Ngân Đô.
Chiếc Porsche của Cố Vũ Tùng dừng trước cửa khách sạn.
Cửa kính xe hạ xuống, anh ta chớp chớp mắt, chỉ vào bóng người xinh đẹp vừa biến mất sau cửa, nói với Tưởng Tử Hàn ghế sau: “Anh Hàn, kia là chị dâu đúng không?”