-"Gì chứ? Anh hào phóng vậy à? "
-"Chỉ là một món đồ chơi mới, nhưng phải để tôi chơi chán đã. Sau khi tôi bỏ rồi sẽ cho cậu. Thế nào?"
-"Nếu như anh chơi chán rồi thì còn đưa tôi làm gì nữa."
Ánh mắt Hàn Thiên Dạ vô cùng sắt bén giọng nói cũng càng lúc càng thấp hơn, bàn tay siết chặt, đôi môi khẽ run run...
Noãn Noãn bị màn đối thoại này làm cho giật mình, kinh hãi. Với những người đàn ông này phụ nữ chỉ là một món hàng thôi sao. Là một món đồ chơi để trao đổi, nhằm thõa mãn thú tính xấu xa.
Lòng mắt cô tối sầm cảnh tượng kinh hoàng lần lượt xuất hiện trước mắt, đó là một địa ngục lửa khổng lồ, đầy chết chóc, máu me, sâu thẳm không thấy đáy mà cô sắp bị đẩy vào ư?
Rốt cuộc đằng sau dáng vẻ đạo mạo, nghiêm nghị, lịch lãm, phong độ ấy là một con quái vật kinh tởm đến nhường nào?
Thái tử vẫn dùng giọng điệu điềm tĩnh, ánh mắt thăm dò nhìn vào đôi mắt chim ưng của người đàn ông to lớn ấy.
-" Tôi còn tưởng bắt được điểm yếu của anh rồi chứ.. ha ha..ha.."
-" Hình như tôi đã khiến cậu hiểu lầm gì đó nhỉ? Phụ nữ với tôi chỉ như quần áo, mà quần áo thì tôi không thiếu, mặc vào được thì cởi ra được... Nếu mặc không vừa hay bị bẩn rồi thì tôi sẽ đốt đi." Hàn Thiên Dạ hết sức bình tĩnh trả lời nghiêm túc.
-" Tàn nhẫn thật đấy... Anh đúng là Hàn Thiên Dạ mà tôi biết đấy!"
-"Tôi không giống cậu, bị đóa hoa Hải Đường đó là cho mê muội đến mức ngốc nghếch."
Thái tử vô cùng bất ngờ trước câu nói của Hàn Thiên Dạ, ánh mắt hốt hoảng nhưng rất nhanh đã lấy lại dáng vẻ bình tĩnh.
-"Anh biết rồi à, hay thật đó, xem ra lần này chúng ta cùng chuyến tuyến thật rồi."
-"Con hồ ly như cậu tốt nhất đừng có tính toán gì với tôi. Nếu không tôi sẽ bóp nát đóa hoa mà cậu nâng niu nhất đó."
-" Tôi sẽ xem như đây là một lời nhắc nhở. Tôi sẽ chờ anh ở thành phố Vạn Hoa đến đó sớm đi. Tới lúc tôi thực hiện lời hứa rồi."
-" Cậu biết điều thật đấy."
-"Đương nhiên, tôi về trước đây. Anh đừng giày vò cô gái trong sáng đáng thương đó đấy. Nếu không cần nữa thì nên thả ra đi..."
-"Không phải việc của cậu. Cút đi."
Thái tử rời khỏi biệt thự trong ánh mắt hằn học của Hàn Thiên Dạ. Hắn đã mất khống chế, sự bình tĩnh lúc nãy cũng không còn, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn về hướng người con gái đang đứng dựa vào góc tường cúi đầu sợ hãi hắn.
-"Các người cũng cút xuống đi." Hàn Thiên Dạ lớn tiếng ra lệnh.
-"Vâng... vâng..ạ ..thưa ngài.." Tiếng nói đồng thanh run rẩy, ai nấy đều vội vàng lui xuống thu dọn mọi thứ xung quanh.
Khung cảnh im lặng làm người ta khó chịu đến nghẹt thở, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hắn và người vợ tội lỗi, ánh mắt đỏ rực sắt bén như gươm của người đàn ông vẫn đang nhìn chăm chằm vào cô vợ nhỏ của mình. Sự tức giận đã lất át lí.
"Bóp chết cô ấy" giọng nói thôi thúc trong đầu Hàn Thiên Dạ khiến hắn càng lúc càng khó chịu, càng lúc càng điên loạn.
Rõ ràng là cô không yêu hắn nhưng tại sao hắn vẫn muốn giam giữ cô bên cạnh mình chứ?
Có đáng không?
Có xứng không?
Người không có giá trị lợi dụng như cô, nếu là hắn của trước đây cô đã chết không biết bao nhiêu lần.
Hắn từ từ tiến đến gần người con gái đã mê hoặc trái tim hắn, làm hắn không còn là chính mình mà chìm đắm vào. Rõ ràng chỉ còn cách hạnh phúc một bước nữa nhưng sao cô lại một mực đạp đổ chứ. Không cho hắn một cơ hội được thích cô, được có một gia đình ấm áp cùng cô.....
Hàn Thiên Dạ tóm lấy cằm Noãn Noãn ép cô ấy nhìn vào gương mặt hung tàn, ánh mắt thiêu đốt lòng người cùng đôi môi run lên vì giận dữ của hắn. Ánh mắt cô vẫn né tránh, đôi môi đỏ đáng mím chặt sợ sệt làm hắn càng nóng máu giận dữ hơn.
Hắn không nói một lời nào bàn tay to thô ráp bất ngờ bóp chặt lấy chiếc cổ trắng noãn nhỏ bé của cô nhấc bổng cả người cô lên ra sức siết chặt, lại một lần nữa gương mặt nhỏ bé đau đớn vì ngạt thở cô vùng vẫy như con cá mắc cạn, khó khăn hô hấp, đôi mắt tròn xoe mở to, vẻ mặt đầy đau khổ nhìn hắn.
Bàn tay yếu ớt nõn nà đang không ngừng múa may vun nắm đấm yếu ớt vào bờ ngực rộng lớn rắn chắc của hắn.
Giọng nói đáng sợ của Hàn Thiên Dạ vang lên bên tai như trút hết mọi sự tức giận và cơn thịnh nộ trong lòng.
-"Tại sao nhất định phải bỏ trốn, cô nhất định phải rời khỏi tôi hả?"
-"Cô hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của tôi là muốn chết sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô được toại nguyện."
30 giây..
1 phút....
2 phút....
Thời gian trôi qua dài vô tận với Noãn Noãn đây là sự giày vò đau đớn nhất, cô ấy sắp hết dưỡng khí, cô ấy sắp không trụ được nữa rồi.
- "Hạ Tư Noãn cô là người phụ nữ không giữ đạo làm vợ, hết lần này đến lần khác muốn cắm sừng tôi, cô hoàn toàn không xứng với tình cảm của tôi."
-"Có thể khiến tên máu lạnh như Hoàng Cẩm Du nói giúp cô, cũng tài giỏi thật đấy, còn có cả tình nhân nhỏ là Tạ Minh. Hôm nay lại đến phá đám cưới người yêu cũ. Cô xem tôi là gì chứ?"
-"Cô không nhìn thấy tôi đã thõa hiệp thế nào để tha thứ cho cô khi trốn đi cùng Tạ Minh sao? Hạ Tư Noãn cô nói gì đi chứ? Nói đi? Cô muốn chết hơn là ở cạnh tôi sao?"
Bàn tay Hàn Thiên Dạ càng lúc càng siết chặt, vầng trán hằn lên những đường gân xanh giận dữ, đôi mày vẫn nhíu chặt vào nhau, ánh mắt mất đi lí trí, đôi môi mỏng bạc tình vẫn buông lời nhục mạ.
Noãn Noãn mơ hồ, liều mạng vùng vẫy. Hàn Thiên Dạ thật sự điên rồi. Hắn sẽ bóp chết cô để nguôi ngoai cơn giận trong lòng, hắn bây sợ khiến cô khiếp sợ tột cùng như một ác ma thật sự đang ra sức tiêu diệt con mồi chống đối yếu ớt.
Sự sống chết của cô bị hắn nắm trong lòng bàn tay, hoàn toàn không thể thoát khỏi, cô càng lúc càng tuyệt vọng càng tím tái, đau đớn...
Chỉ một chút, một chút nữa thôi cô sẽ mãi mãi ở trong tim hắn mà không thể trốn đi đâu được nữa.
Nhìn vào gương mặt trắng bệch yếu ớt đang vùng vẫy ngày một yếu dần, yếu dần.
Hắn lại cảm thấy tim đau nhói, như kim đâm như dao khứa vào rỉ máu từng chút từng chút một, âm ỉ, nóng rát, tê dại, quặn thắt,... Hắn không nỡ, ngàn vạn lần cũng không nỡ làm cô bị thương, nhưng hắn đã mất kiểm soát, hắn không thể không chế bản thân mình được mà tàn nhẫn bóp cổ cô...
"Ư.. Ư..." Noãn Noãn càng lúc càng hụt hơi, cô ấy không thở nổi nữa đôi tay cũng buông hờ hững không còn đánh vào người hắn nữa, ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn rơi nước mắt...
Nhớ về cuộc đời đầy nỗi buồn của mình, không ngờ cô lại chết như vậy.
Noãn Noãn thoáng thấy hình ảnh của quá khứ, đã rất lâu về trước vào một buổi chiều tà khi ánh hoàng hôn dần buông xuống trên nền trời đỏ rực, ba cô đã cổng cô trên lưng khi ấy chỉ mới tám tuổi đi dạo trên đường ngắm nhìn cảnh hồ nước tĩnh lặng quanh công viên mà cô thích nhất.
Trên con đường màu đỏ hữu tình cùng những hàng cây trải dài san sát vào nhau, những chiếc lá phong đỏ rực đang lặng lẽ bay theo gió, tiếng chim hót, cơn gió mát dịu, không khí trong lành, giọng nói dịu dàng từ ba khiến cô an tâm vô cùng mà ngủ gật trên tâm lưng ông... Khoảng thời gian vô lo vô nghĩ ấy là khoảng thời gian đẹp nhất đời cô.
Noãn Noãn từ từ ngất đi trong nỗi tuyệt vọng đau đớn.
***********
Hàn Thiên Dạ giật mình buông tay ra khi nhìn vào người con gái nhắm chặt mắt không chút phản khán, đầu óc hắn trống rỗng, vết hằn trên cổ cô đỏ ửng in rõ dấu tay hắn. Hắn đã không chút nương tay mà siết chặt cổ cô. Cô ấy bây giờ không còn ngọ nguậy nữa, không còn ương bướng dáng vẻ yên lặng đến đáng sợ.
Hàn Thiên Dạ hoàn hồn, sửng sốt, tay chân lúng túng, khóe miệng mặn chát kêu to:
-"Noãn Noãn à, Noãn Noãn em có sao không? Em không được chết? Không được phép bỏ tôi lại một mình. Noãn Noãn em có nghe thấy không ?"
-"NOÃN NOÃN EM TRẢ LỜI TÔI ĐI !"
Hàn Thiên Dạ vô cùng hoảng loạn vội vàng hô hấp nhân tạo, ép tim sơ cứu cho cô trong tiếng la hét nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi đến vậy. Thứ gì đó như sắp biến mất, cô sẽ rời bỏ hắn ư?
Không !
Không được phép có chuyện đó xảy ra, hắn nhớ về lần trước cô đỡ phát đạn cho hắn, lâm nguy nằm trong phòng phẫu thuật hắn đã lo lắng đến phát điên như thế nào, hắn đã thề sẽ bảo vệ cô nhưng lần này hắn đã mất khống chế.
Tất cả là tại hắn, cô không thể xảy ra chuyện gì không thì hắn sẽ hối hận suốt cả đời...