“Tử Hiên...em...nhớ anh...” Ninh Dư ngồi gục mặt trên giường lẩm bẩm. Đã ba năm trôi qua rồi, Ninh Dư vẫn không thể quên được Chu Tử Hiên. Cô cũng không thể ngờ là tình cảm mình dành cho anh lại nhiều như vậy.
Ninh Dư ngẩng mặt lên, lấy hai tay vỗ vỗ vào mặt mình, đứng lên vào toilet.
Hôm nay là Chủ nhật, Ninh Dư dự tính lên chùa ở ngọn núi gần nhà mình để cầu phúc cho mẹ. Mẹ cô vẫn còn ở trong bệnh viện, bệnh tình của mẹ từ sau khi ba cô mất, không những không giảm mà còn ngày một nặng hơn. Bác sĩ bảo tình trạng của mẹ cô phần nhiều là do tâm lý của bà. Ninh Dư cũng đã khuyên nhủ mẹ mình rất nhiều, nhưng cô biết, mẹ cô rất yêu ba cô, rất khó để bà có thể quay về cuộc sống bình thường. Ninh Dư chỉ đành cố gắng mỗi ngày, cố gắng tích cực, bây giờ mẹ cô cũng chỉ còn có thể dựa vào cô thôi.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Ninh Dư thay một bộ quần áo thoải mái, vừa có thể leo núi được, vừa đàng hoàng lịch sự để vào chùa. Sửa soạn một chút vào balo, cô xuống nhà lái xe đến ngọn núi đó.
Thật ra ngọn núi này có cáp treo đi lên, cơ mà Ninh Dư thích tận hưởng cảm giác tự sức mình đi lên đến đỉnh núi hơn. Vì vậy lần nào đến chùa này, cô cũng tự mình leo lên. Đây cũng là một việc giúp cô xả stress. Phải nói, sau khủng hoảng gia đình, thời gian đó Ninh Dư gần như mắc chứng trầm cảm, nhưng vì mẹ, cô vẫn cố gắng vượt qua giai đoạn đó để gánh vác mọi chuyện trong nhà.
Nhưng nói không áp lực thì tất nhiên là không có. Từ một cô gái vô lo vô nghĩ, phải tự biến đổi bản thân, học cách trưởng thành để tự giải quyết mọi vấn đề trong cuộc sống, đối với Ninh Dư, những bước đi đầu tiên này quả thật rất khó khăn.
Từ khi biết tới bộ môn leo núi này, thật ra nó giúp ích cho Ninh Dư rất nhiều. Ninh Dư đưa tay lấy airpod ra nhét vào tai, rồi từng bước từng bước hướng đỉnh núi đi lên. Đắm mình trong âm nhạc, hít thở không khí thiên nhiên trong lành, bước từng bậc thang để đi lên được tới đỉnh núi giúp cô cảm thấy rất thoải mái.
Bỗng nhiên, trước mặt Ninh Dư xuất hiện một khung cảnh xô đẩy hơi hỗn loạn, một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao chạy phía trước bị một nhóm thanh niên đang ẩu đả chạy tới, xô ngã anh ta. Rồi cả đám thấy có người té, hoảng loạn bỏ chạy. Trong quá trình đó, Ninh Dư phát hiện ra, hình như người đàn ông kia bị té trật chân rồi. Cô chạy lại gần người đó, cúi cúi nhìn anh ta. Anh ta mặc một bộ đồ thể thao đen trắng, trên đầu đội một cái nón lưỡi trai đen che khuất nửa khuôn mặt, còn đeo thêm một cái khẩu trang đen nữa. Ninh Dư dè dặt hỏi.
“Anh gì ơi ? Có cần giúp đỡ không ?”
Người đàn ông kia nghe thấy cô hỏi thì hơi khựng lại, nắm tay siết chặt. Im lặng không nói gì, đưa tay sờ chỗ mắt cá chân vừa bị trẹo.
Ninh Dư chớp chớp mắt, sao lại không trả lời ?
“Anh...cần giúp không ?”
Người đàn ông kia vẫn không thèm để ý tới cô, đưa tay xoa xoa chỗ chân bị trẹo. Nhìn hành động của anh ta Ninh Dư hơi hoảng hốt.
“Nè, dừng tay. Đừng nói là anh tính tự bẻ lại đó nha ? Không được đâu.”
Lúc này, người đàn ông kia thở hắt ra một hơi. Anh ta đè thấp thanh âm của mình, cất tiếng.
“Tại sao?”
Ninh Dư lúc này đang cúi xuống xem xét cổ chân anh ta, cũng không chú ý tới giọng nói. Nghe anh hỏi thì chỉ trả lời.
“Mấy chuyện này chúng ta không phải người chuyên nghiệp thì không thể tự xử lý được, anh có đi chung với bạn bè không, gọi bạn bè của anh tới đỡ anh xuống núi đi bệnh viện đi.”
Người đàn ông kia lại im lặng vài giây, rồi giọng nói trầm khàn đó lại lên tiếng.
“Tôi đi một mình.”
Lúc này tim Ninh Dư đột nhiên siết lại một cái. Giọng nói này...thật giống...anh. Cô quay sang nhìn người đàn ông kia, nhưng anh vừa đội nón lưỡi trai, vừa đeo khẩu trang, còn cúi đầu. Thực sự là một khe hở cũng không chừa ra cho cô nhìn. Tay cô hơi run rẩy...người này...có phải Chu Tử Hiên không ?
Chu Tử Hiên thấy Ninh Dư đang nhìn mình dò xét, anh hơi thấp thỏm, quay mặt sang một bên. Lại cố ép cho giọng nói mình nghe khác đi.
“Tôi không sao, cô có việc thì cứ đi trước đi.”
Ninh Dư lại nhìn nhìn anh ta, mặc dù hơi giống nhưng lại không phải ? Dù sao Chu Tử Hiên cũng đang ở nước ngoài, chắc mình nhớ anh quá nên tưởng tượng thôi. Ninh Dư đưa tay ra đỡ anh dậy.
“Tôi đỡ anh xuống núi nhé ? Hên là vẫn mới có một đoạn đường thôi. Anh gọi người nhà hay bạn bè tới đón đến bệnh viện đi.”
Chu Tử Hiên nghe cô bảo sẽ đỡ mình xuống núi, anh lại không biết nên đồng ý hay không đồng ý. Tâm trạng vừa vui vừa khó chịu. Nếu hôm nay té không phải là anh mà là người đàn ông khác, cô cũng xử lý thế này à ? Có còn biết tự giữ an toàn cho bản thân không ? Còn đang chìm trong sự khó chịu của bản thân, bỗng nghe Ninh Dư lớn tiếng kêu.
“Anh gì ơi, anh có thể giúp đỡ dìu anh ấy xuống núi không ? Anh ấy trật chân rồi.”
Người đàn ông bị cô kêu xoay qua nhìn, trông thấy một cô gái xinh đẹp, nở nụ cười như ánh ban mai buổi sớm hướng về phía mình. Anh ta như bị hớp hồn, lập tức gật đầu lia lịa.
“Được được được, để tôi đến giúp. Trật chân sao ?”