Giấc Mộng Cuồng Si

Chương 14: Có bạn bè rủ ăn chung


Kết thúc buổi học ở viện nghiên cứu, Doãn Đoả mới thu xếp xong đồ đặc đã liền bị Hoa tiểu thư kéo ra khỏi viện. Trước lề đường đậu xe ô tô, Hoa Thứ Nhất thô bạo ném Doãn Đoả vào trong xe, dáng vẻ ác ma cười khinh khích.

"Ngoan ngoãn ngồi yên đây, bổn tiểu thư sẽ nhẹ nhàng."

Doãn Đoả ngơ ngác nhìn cô ta, nhưng lại cười mỉm nhẹ trước tính cách hào phóng kia.

"Từ chối hiểu."

Hoa Thứ Nhất lập tức tắt nụ cười ngỗ nghịch nhìn qua bên kia, cô liền cau mày, biểu cảm không vui trừng mắt lên cô gái có phong cách ăn mặc dị hợp giống con trai đó, chê bai thốt nên một câu.

"Như Hình, xe tôi sang lắm. Không có chỗ cho mày ngồi đâu nên đừng có mà tùy tiện, cút mà đi bộ đi."

"Là Hình Như, không phải Như Hình. Thưa quý Hoa tiểu thư."

Quý Hoa tiểu thư sao? Nghe rất sang. Hoa Thứ Nhất ôm mặt lộ ra một nụ cười tự luyến, cái câu gọi này nghe sao mà thích quá, thao túng mật ngọt trôi vào tâm trí rồi.

"Được rồi, cho mày vào."

Hình Như vô cảm, thờ ơ nhìn dáng vẻ điên khùng đó một cái sau đó mới mở cửa xe ngồi vào.

Doãn Đoả cười mỉm nhưng từ chối hiểu mọi chuyện. Trước đây chẳng bao giờ tiếp xúc với họ, tính cách của họ ra sao thật khó đoán. Bây giờ được ở gần cô mới biết hai người họ có chút vấn đề, nhưng lại khá thú vị.

Ít ra vẫn còn Đàm Đại Thư là người bình thường chứ? Cánh cửa bên phải mở ra, Đàm Đại Thư cúi xuống điềm đạm cười.

"Tớ cũng ngồi vào đây."

"Kệ cậu."

Hoa Thứ Nhất lãnh đạm lại kiêu kỳ nhìn xuống Doãn Đoả, còn nháy một bên mắt rồi mới đóng cửa xe lại.

"Được rồi! Bổn tiểu thư sẽ chiêu đãi bữa ăn cho ba người."

Hoa Thứ Nhất hào hứng lái chiếc xe đỏ đậm của mình lao vào đường, biểu cảm cao trào phấn khích mãnh liệt.

Là đi ăn sao? Đây là số lần ít ỏi mà Doãn Đoả được bạn mời đi, nhưng cũng đã bốn giờ rồi! Không biết ăn tới mấy giờ nữa, cô thì không muốn là người kết thúc bữa ăn trước đâu. Nên gọi báo cho Nhiệm Quách một tiếng để anh biết nhỉ.

Nếu cô về tối quá thì có thể căn dặn người hầu chuẩn bị cơm cho anh.

Nghĩ rồi làm, Doãn Đoả lấy điện thoại ra gọi.



"Sùy... Cô ta nhìn ác, nghiên cứu cũng ngu nữa! Có gì đáng để khen đâu. Suốt ngày chỉ biết trưng cái bộ mặt giả tạo ra để chơi với mấy đứa kia, mà mấy đứa kia còn mù chơi chung với nó nữa chứ."

"Mắt tao như thiên tổ có thể nhìn thấu vạn vật."

"Nhưng mới đây cậu ta là người nghiên cứu thành công hạt giống X đấy. Bao nhiêu người cùng làm, nhưng chỉ có của cậu ta nghiên cứu thành công. Đâu có ngu đâu."

Hoa Thứ Nhất nhếch khoé miệng, một bên mày nhíu xuống.

"Hừ, nghiên cứu này là được mang về nhà làm. Ai biết trong nhà cô ta có người giúp không, nên nhớ anh cô ta là sinh viên ngành thực vật giỏi nhất trong bốn năm liền, bây giờ đang làm tiến sĩ được vinh danh mấy chục tấm bằng."

Đàm Đại Thư hơi cau mày, sao cô bạn Hoa Thứ Nhất này lại không công nhận tài năng giỏi của người ta vậy?

"Tôi biết cậu ganh tị rồi, nhưng anh người ta đã giỏi như vậy rồi. Đứa em chung huyết thống sao có thể lại mang gen người ngu được, cậu nên biết bố mẹ của cậu ấy đều có IQ hơn một trăm bốn mươi."

"Này Đàm đại tiểu thư, tao có gì thua cô ta mà phải ganh tị hả? Cho mày nói lại lần cuối đó."

Đàm Đại Thư mím môi, sau đó liền thốt lên.

"Thì đúng vậy còn gì, nói xấu sau lưng người khác như vậy là ganh tị người ta giỏi hơn mình chứ còn gì nữa."

"Một đứa vô tri, một đứa vô năng."

"Aaa, cậu thì hiểu cái gì về cô ta chứ? Còn bênh cho cô ta, cậu rốt cuộc ngu tới mức nào vậy?"

Hoa Thứ Nhất nổi giận cuồng phong hét lên một tiếng vang chói cả trong xe, tốc độ cũng bị tăng nhanh, chiếc xe chạy băng băng trên đường lớn liền vượt qua mấy chiếc khác. Đàm Đại Thư hốt hoảng hét lên.

"Lái xe thì bớt kiêu kỳ lại đi, chậm chút. Sẽ có tai nạn đấy!"

"Tịnh tâm."

Hoa Thứ Nhất giảm tốc độ xuống, biểu cảm sầm uất, răng nghiến ken két. Hừ lạnh một tiếng, trong xe bỗng chốc chỉ nghe thấy một tiếng thở dài.

Doãn Đoả nhìn dãy số ở trong điện thoại, ánh mắt rầu rĩ, nhưng môi lại cười nhỏ. Cô đã gọi Nhiệm Quách 2 lần rồi nhưng anh đều không nghe, cũng không khó đoán gì. Chắc là anh đang cuồng công việc ở công ty.

Tốc độ xe trên bình thường rồi, Doãn Đoả tay chống cằm mắt hướng nhìn ra ngoài. Khắp nơi chỉ có nhà cao nhà thấp, bầu trời cũng khó nhìn, nhưng đột nhiên cô lại muốn được ngắm hoàng hôn.

Tâm trí có chút tạp hỗn, nghĩ không ra gì. Chỉ cảm muốn được bình yên như vậy cũng tốt.

"Đoả, cậu muốn ăn kẹo không?"



Doãn Đoả ngoảnh mặt lại, rơi vào trong mắt cô là một gói kẹo nhỏ socola. Ngẩng mặt lên là một nụ cuờ thân thiện của Đàm Đại Thư.

Doãn Đoả cười tươi nhận lấy rồi cảm ơn.

Thật vui.

...

"Hừ, này Đàm Đại tiểu thư. Tôi chỉ cho cô đi nhờ xe tới đây thôi, bây giờ chúng tôi phải đi ăn cơm rồi. Cô cũng nên tự bắt xe mà về đi."

Hoa Thứ Nhất nhìn không nhìn, đầu ngẩng cao, tay khoanh trước ngực ngạo nghễ nói. Mà chẳng may ba người họ đã tự đi vào nhà hàng trước, bơ lời cô vừa nói.

Cô bực bội chạy theo sau.

Nhà hàng sang trọng, mấy người giới thượng lưu hay lui vào.

Bốn cô thiếu nữ bước vào liền thu hút vài ánh mắt, đều là người trong giới thượng lưu hết, nên việc nhận ra cũng chẳng quá lâu.

"Đại tiểu thư Doãn gia nhưng là hàng giả kìa."

"Lâu rồi mới thấy cô ấy đấy, xinh đẹp thật. Không hổ danh mỹ nữ thành ta."

"Haizz..."

Doãn Đoả ôm bụng vui vẻ bên đám bạn mới của cô, một chút giao động bởi mấy lời bàn tán cũng không có. Cũng buồn vì cô là hàng giả, nhưng bên cạnh cô không có gì khiến cô thiện thòi gì cả, như vậy cũng khá hạnh phúc rồi.

"Bò Pháp, thêm một chai rượu vang nữa."

"Tôi mỳ ý, đừng thêm rau gì vào."

"Em muốn dùng món này, và một ly nước cam."

Doãn Đoả ngại ngùng chỉ vào trong menu, phục vụ cười đáp rồi rời đi.

"Doãn tiểu thư, cô trông hạnh phúc chưa kìa. Mới hai mươi tuổi mà đã có chồng đại thiếu gia, cưới sớm như vậy sẽ không hối hận chứ?"

Doãn Đoả cười mỉm nhìn Hoa tiểu thư rồi trả lời: "Không có hối hận, anh ấy tốt lắm."

"Ồ, tốt lắm."