Thái phó nghe những lời ấy, trầm ngâm hồi lâu, trong mắt có tia sáng khó có thể che giấu: Rất thú vị!
không cần biết đồng mưu sau lưng Thượng Ngưng Hiên là ai, tâm kế của người đó chắc chắn là cao minh hơn Thượng đại nhân rất nhiều, đối với những con cờ hạ thủ không chút lưu tình, nhưng như vậy mới xứng làm đối thủ của Vệ Lãnh Hầu hắn!
Vệ Lãnh Hầu cũng không có ý giấu diếm tin tức.
Tin tức tang lễ của Vân phi được gấp rút chuẩn bị, ban đêm Thượng Ngưng Hiên đi du thuyền bị rơi xuống nước, ngay ngày hôm sau đã được truyền đi khắp hành cung. Huynh muội hai người cung qua đời một ngày, chuyện trùng hợp như vậy nhất thời khiến lòng người khác cảm thấy hoang mang.
Gia quyến Thượng phủ không dám quấy nhiễu thánh giá, kìm nén nước mắt, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi, chỉ lén lấy hai cái bình đựng tro cốt rồi quay trở lại kinh thành. trước
Thái phó đại nhân cũng cố ý làm căng lên, nếu Thượng thị còn có đồng đảng, như vậy cái chết của huynh muội Thượng Ngưng Hiên sẽ làm bọn chúng bị chấn động, uy hiếp lá gan kẻ địch. Nếu đã có dã tâm đối kháng với Thái phó, nên giấu thật kỹ, đừng bao giờ để hắn phát hiện ra, nếu không sẽgiống như huynh muội Thượng Ngưng Hiên!
Chẳng qua là Binh bộ có biến, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng...
Khi Niếp Thanh Lân nghe tin tức này, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Chuyện xảy ra trong phòng tắm ngày hôm qua đến sau này nàng mới được biết, đại khái là chuyện đó có liên quan đến huynh muội Thượng Ngưng Hiên... Nếu người tắm lúc đó là mình... chỉ sợ thân phận nữ nhi sẽ bị bại lộ.
Mọi người thường nói người trong giang hồ thân bất do kỷ, nhưng ở trong thâm cung này còn nguy hiểm gấp trăm lần so với giang hồ. hiện giờ Thái phó giúp mình che giấu thân phận nữ nhi, nếu như một khi bị những người có dã tâm biết được, lan truyền khắp thiên hạ, chỉ sợ ngay cả Ngô các lão trung thành cũng sẽ chủ động dâng tấu, đề nghị Thái phó xử tử mình, bình ổn những gièm pha về hoàng thất Đại Ngụy, đến lúc đó Thái phó sẽ làm như thế nào? Chỉ cần cân nhắc suy tính đến cái lợi và hại của mọi người thì sẽ đưa ra được quyết định chính xác phải không?
Niếp Thanh Lân thở dài, biết rằng mình không có khả năng khuyên Thái phó để cho mình thoái vị, cho dù là vào Phật đường, đem ngày đơn độc làm bạn với ánh đèn cũng tốt hơn là ở trong thâm cung gian nan sống lay lắt qua ngày.
Việc ăn uống trong hành cung, so với trong kinh thành còn đa dạng phong phú hơn, dù sao nơi này cũng là địa phương trồng dưa và trái cây, bởi vì ở đây một năm bốn mùa đều là đông ấm hạ mát, dưới lòng đất còn có suối phun, vùng lân cận đất đai màu mỡ, thời gian phát triển của dưa và trái cây ngắn hơn rất nhiều so với các địa phương khác, mặc dù là mùa xuân, nhưng lại có quả ô mai tươi và dưa ngọt, ngày nào cũng ăn nhưng không hề thấy chán.
Biết ban ngày Hoàng thượng làm việc ở dưới ruộng, thân thể nhất định là rất mệt mỏi, nên Ngự thiện phòng ở hành cung đều tỉ mỉ chuẩn bị mỗi ngày một loại nước uống khác nhau. Nhóm đầu bếp trong Ngự Thiện phòng đã được Nguyễn công công tận tâm chỉ bảo, nói Thái phó và Hoàng thượng thường dùng bữa cùng nhau, nếu việc ăn uống của Hoàng thượng bị chậm trễ, chính là chậm trễ việc ăn uống của Thái phó, thì nên cẩn thận cái cổ trên đầu, chính vì thế nhóm ngự trù lau mồ hôi lạnh, ghi nhớ kỹ những món Hoàng đế yêu thích trong lòng, ngoài ra còn phải biết kết hợp những thứ Hoàng đế yêu thích, vì thế hằng ngày nhóm người đều phải tập trung một chỗ tính toán nghiên cứu kỹ càng, sau đó mới quyết định món ăn.
Ví dụ như mấy món ngọ thiện hôm này, đều được chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Vì Hoàng thượng và Thái phó đều thích ăn ngọt, nên món khai vị là một bát hoa quả trộn, dưa ngọt được ngự thiện phòng dùng muỗn bạc để khoét ra sau đó dùng tăm nhỏ để bỏ hạt, xếp thành hình bông hoa nở rộ, lót mộtlớp lá sen trắng trong bát, rồi rắc một tầng đường phèn mịn lên trên, viết tên “Sương giáng Hồng Liên”.
Các món chính thì rất đơn giản, chỉ có một đĩa đùi dê nướng, nhưng những con dê đen đó quanh năm uống ôn tuyền ăn cỏ xanh màu mỡ, bởi vì mộtnăm chưa đẻ dê con nên thịt rất ngon, hơn nữa trước khi được đưa đi nướng đã được ướp nước sốt, lại dùng băng để bảo quản thịt, đóng kín nước sốt nhét vào sâu trong miếng thịt, đến khi đùi dê được nướng xong, không cần dùng nước chấm mà trực tiếp ăn, mặt ngoài giòn còn thịt bên trong thìngon vô cùng.
Trước đây khi Thái phó hành quân đánh giặc, rất thích thịt nướng. Nhìn đĩa đùi dê nướng được bê lên, không cần cung nữ bên cạnh hầu hạ cắt thịt, mà tự mình dùng dao bạc và dĩa sắt động tác lưu loát cắt từng miếng thịt dê, bỏ vào trong bát của Niếp Thanh Lân.
“Đừng chỉ mải ăn dưa ngọt như vậy, ăn nhiều thịt dê mới tốt.”
Niếp Thanh Lân nhìn miếng thịt đầy mỡ kia liền khẽ nhíu mày, nhưng đến khi cắn thử một miếng mới phát hiện miếng thịt kia được tẩm ướp nước sốt đậm đà, chậm rãi chảy dọc theo đầu lưỡi, hóa giải vị tanh nồng của thịt dê, ăn rất ngon. không khỏi ăn nhiều thêm mấy miếng.
Hôm nay Thái phó không phải buồn lòng vì vấn đề ăn cơm của Long Châu tử, trước đây mỗi lần thấy món nào dễ ăn liền ăn không ngừng, nhưng những thứ đó đều không bổ dưỡng gì, hiếm khi nào như hôm nay không cần phải nói nhiều, vui vẻ ăn thịt nướng, trong lòng Thái phó cảm thấy rất vui vẻ, ngọ thiện còn chưa kết thúc liền sai Nguyễn công công khen thưởng cho đầu bếp nấu ngọ thiện ngày hôm nay.
Sau khi ăn xong thịt dê, thì ăn một ít gà xào ngô nóng hổi và vài miếng cơm, sau đó uống một chén canh bí đỏ sò điệp, cái bụng không lớn lắm của Niếp Thanh Lân trở nên căng tròn.
Hai ngày Giao tế này, những người khác chỉ làm dáng một chút, nhưng Thái phó lại thành thật khai khẩn hai mẫu ruộng, bởi vì liên tục làm việc hai ngày, nên cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, buổi chiều rảnh rỗi liền ngủ lại trong tẩm cung của hoàng thượng.
Niếp Thanh Lân nhẹ nhàng chuyển mình, ngoan ngoãn bị Thái phó ôm vào trong ngực, tựa vào cửa sổ với làn lụa mỏng phất phơ trong gió, thì thầm nói nhỏ.
“Trẫm thấy mấy ngày Gia tế này Thái phó thật sự rất chăm chỉ, nhưng hình như cũng rất mệt mỏi.”
“Vi thần phải suy nghĩ một số việc, lúa mỳ ở đây phát triển rất nhanh, hai mùa xuân hạ, đến mùa hè khi Thánh thượng đến hành cung tránh nóng là có thể thưởng thức loại gạo mà vi thần tự tay trồng.” nói đến điều này, khuôn mặt anh tuấn của Thái phó hơi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái trán trơn bóng của Trứng gà nhỏ.
Niếp Thanh Lân nghe xong hơi trừng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ rất gần đỉnh đầu mình, thầm nghĩ: Trời ạ, nữ tử nào có thể chống đỡ được sự thay đổi như vậy của Thái phó? một khi ôn nhu, giống như một thư sinh dịu dàng săn sóc, cũng khó trách tại sao Thượng Vân Sơ lại yêungười này đến phát cuồng như vậy. Chẳng qua không biết là lúc Thái phó và Vân phi kia tình cảm mặn nồng, có chính miệng được thưởng thức “Giọt mồ hôi rơi vì trồng lúa” của Thái phó hay không?
Thái phó không biết những suy nghĩ ai oán trong lòng Long Châu tử, thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng trợn lên, chỉ nghĩ là ý định của mình đã làm Long Châu tử cảm động, tinh thần bỗng trở nên sảng khoái, cảm thấy hai ngày lao động vất vả cũng không uổng phí.
Mặc dù Vệ Lãnh Hầu hơi lớn tuổi một chút, nhưng trong cuộc đời cũng chưa từng chủ động đi tìm nữ tử mua vui, trước kia lúc nhìn thấy thuộc hạ dùng mọi biện pháp để khiến nữ nhân của mình vui vẻ, trong lòng Thái phó luôn cảm thấy khinh thường: Đường đường là nam nhi, tâm tư không đặt lên chính sự, lại giống như những đứa trẻ, vắt óc suy nghĩ để lấy lòng những nữ tử ngu ngốc, thật sự là buồn cười và vô cùng hoang đường!
Thái phó lại không nhận ra rằng, mình giống như trâu bò cày cấy hai ngày trên ruộng, cũng chỉ để dành được nụ cười của mỹ nhân. Đáng tiếc lần khổ tâm này lại làm nông thần cảm động, chứ không hề khiến bé con trong lòng cảm động.
Nhưng Thái phó có thể có loại tâm tư này là do tên cẩu Thái y kia ban tặng, ngày ấy ở trong thôn Hoa Khê chính mắt hắn nhìn thấy tên Thái y kia chỉ bổ vài thanh củi, làm mấy món ăn rau dưa, nhưng lại làm cho tiểu nữ tử trong lòng cảm động thản nhiên cười duyên một tiếng, điều này làm cho trái tim vốn không quá khoan dung của Thái phó đại nhân phải để ý.
Hôm nay tư thế trồng trọt khai hoang của hắn oai hùng hơn tên dáng vẻ bổ củi của Thái y ngốc nghếch kia không biết bao nhiêu lần, nhưng tiểu nữ tử kia một mắt nhắm một mắt mở, hoàn toàn khác biệt.
Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt hòa nhã của Thái phó, Niếp Thanh Lân tận dụng cơ hội tranh thủ nói tới tiền đồ của mình: “Thái phó... trời rất nóng, quần áo mặc càng ngày càng ít. Ái khanh lại ép buộc trẫm ăn những thứ kia đến căng bụng, chỉ sợ khi trẫm ngồi trên long ỷ sẽ không che giấu nổi nữa, không biết ái khanh có thể...”
Thái phó khép hờ mắt, lười biếng nói: “Thánh Thượng có tính toán gì không?”
“Nếu Thái phó thương tình buông tha, trẫm nguyện tìm một cái miếu hoang trên núi cao, tự nguyện xuống tóc, vứt bỏ gia tính tục danh, cắt đứt ràng buộc hồng trần, tự nguyện làm bạn với ánh đèn Phật, cầu phúc cho Thái phó...”
Trong lòng Niếp Thanh Lân biết, Thái phó yêu thích chính là vẻ bề ngoài xinh đẹp trẻ tuổi của mình, nếu không đúng với ý của hắn, chỉ sợ bản thân mình rất khó trở ra, tuy trong lòng không tình nguyện nương nhờ nam tử âm lãnh này, nhưng đang ở trong nhà tù vô hình, bắt buộc chỉ có thể tiếp cận kết mối nhân duyên ngắn ngủi với Thái phó.
Chắc là Thái phó cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu sau này mình được cưng chiều sinh kiêu, cũng muốn có danh phận giúp Thái phó sanh con dưỡng cái giống như thê thiếp trong phủ, chỉ sợ lúc đó Thái phó nhất định sẽ không đồng ý.
Đợi đến ngày Thái phó đăng cơ, chắc sẽ loại bỏ sạch sẽ hoàng tộc họ Niếp trên dưới Đại Ngụy! Sao còn có thể lưu lại hoàng tộc họ Niếp ở bên cạnh mình, cùng Vệ hầu hắn sinh hạ con cháu?
“Cựu thì vương tạ đường tiền yến, phi nhật tầm thường bách tính gia.”*
Được trích từ bài thơ Ô y hạng
Tác giả: Lưu Vũ Tích
烏衣巷
朱雀橋邊野草花烏衣巷口夕陽斜舊時王謝堂前燕飛入尋常百姓家
Chu Tước kiều biên dã thảo hoa,
Ô Y hạng khẩu tịch dương tà.
Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến,
Phi nhập tầm thường bách tính gia.
Dịch Nghĩa
Bên cầu Chu Tước (ở gần ngõ Ô Y), cỏ dại đầy hoa.
Trong ngõ Ô Y mặt trời xế bóng
Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước,
Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường
(*) Ngõ Ô Y:tên đất, ở huyện Giang Ninh ( nam Kinh ngày nay). Ðời Tấn, Vương Ðạo, Tạ An ở đây: con cháu của hai vọng tộc này đều mặc áo đen, nên miền này gọi là Ô Y hạng ( ngõ áo đen) Dịch Thơ:
Ngõ Ô Y
Bên cầu, cỏ dại hoa đồng,
Ô Y ngõ cũ nằm trong nắng chiều
Én lầu Vương Tạ thuở nào,
Bay giờ lưu lạc bay vào nhà dân
Bản dịch: Ngô Văn Phú
Còn đây là luân hồi mãi mãi không thay đổi, thế tộc hiển hách lừng lẫy rồi cũng sẽ có một ngày suy tàn, còn nếu không ngoan ngoãn thuận theo thiên mệnh hưng suy, chủ động lui ra xa, tự mình đưa ra yêu cầu xuất gia, chính là giúp Thái phó tránh khỏi lúng túng, sau này khi hắn có nữ tử hắn thậtlòng yêu, không phải lúng túng khơi lại chuyện cũ.
Cuộc sống điền viên cũng rất tốt, nhưng Niếp Thanh Lân nàng không có phúc phận được hưởng, mặc dù ánh đèn nơi cửa Phật trong trẻo lạnh lùng, nhưng tâm lại thoải mái tự do, cũng không quá khổ sở. Nàng nói xong hơi giương mắt nhìn về phía Thái phó, lại phát hiện Thái phó đã nhắm hai mắt lại, sắc mặt không hề thay đổi, giống như đã ngủ thiếp đi...
Niếp Thanh Lân vốn nghĩ rằng ý nghĩ biết tiến biết thối, biết thân biết phận của mình, tự hạ thấp thân phận lui về ở ẩn có thể làm cho Thái phó động lòng trắc ẩn, lại không biết rằng trong lòng Thái phó đang giả vờ ngủ say kia đang cuồng phong dữ dội.
Mọi người đều nói Vệ Lãnh Hầu hắn tâm địa cứng rắn lạnh lùng, lại không biết rằng bé con ngồi trên ngai vàng mềm mại kia mới là người có tâm địa cứng rắn lạnh lùng hơn ai hết. Uổng phí nhưng ân sủng chiều chuộng thời gian qua hắn đối với nàng, nhưng không hề khiến nữ tử chết tiệt kia cảm động một chút nào. không hề nghĩ đến việc làm thế nào để báo đáp ân tình của mình, lại có ý định cắt đứt mối liên hệ với hồng trần...
Làm bạn với ánh đèn nơi cửa Phật? Hay là muốn thắp hương tiếc nuối đoạn tình cảm chưa kịp nở rộ kia? Chẳng lẽ vẫn còn nhớ tới việc tiểu Thái y kia cưới cung nữ? Chả lẽ chỉ vài ngày ở thôn vắng, giả làm vợ chồng lại nảy sinh tình cảm thật!
Đợi đến khi bé con trong lòng phát ra tiếng thở dài đều đều, Thái phó mới chậm rãi mở đôi mắt phượng vô cùng thanh tỉnh ra. Nhìn thấy bé con đangngủ say, hai má trắng hồng mịn màng giống như đóa hoa xinh đẹp.
thật ra những lời tiểu Hoàng đế nói rất có lý. Đáng tiếc tuổi nàng vẫn còn nhỏ, lại quên mất cơn ghen của nam nhân. Nay Thái phó đại nhân đã vướng vào lưới tình, đầu óc không còn tỉnh táo nữa, oán hận ngồi nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân xinh đẹp cả một buổi chiều, một mặt muốn bóp chết tươi nàng ngay trong giấc mộng, mặt khác lại bắt đầu tìm cách nên làm cách nào để cắt đứt tuyệt đối ý nghĩ cuồng dại đó của nàng.
Sau khi kết thúc Giao tế, Thái phó không vội vã hồi cung, đột nhiên đưa ra ý kiến cải trang vi hành.
Hai người giống như lần tuần tra đến thôn lưu dân lần trước, cải trang thành công tử nhà giàu len lén lên xe ngựa phía sau hành cung.
“không biết Thái phó muốn dẫn trẫm đi đâu?” Khi ngồi ở trên xe ngựa, Niếp Thanh Lân hỏi. Nhưng Thái phó hai ngày nay tính tình lại bắt đầu quái gở vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không trả lời.
Bọn họ đi đến thôn cách hành cung không xa, thôn đó ở ngay vùng lân cận, ngồi trên xe ngựa đi qua một sườn núi là đến.
Thái phó cũng không xuống xe ngựa, chỉ vén mành lên, để cho Niếp Thanh Lân nhìn thấy một gia đình ở dưới chân núi.
Đâu tiên Niếp Thanh Lân nghi hoặc khó hiểu, nhưng đến khi nhìn kĩ, trái tìm đột nhiên bắt đầu đập lỗi một nhịp.
Người nam nhân đang chẻ củi trong viện kia là Trương Thị Ngọc đã lâu không gặp, lúc này đang là giữa trưa, trong phòng bếp khói lượn lờ, hẳn là đang nấu cơm, từ cây cầu nhỏ trong thôn thỉnh thoảng truyền đến tiếng gà gáy chó sủa, bốn phía xung quanah nhà là những bờ ruộng dọc ngang đan xen với những cánh đồng phì nhiêu, đây là một cảnh tượng vô cùng thanh bình vui vẻ.
Tình cảnh này giống như đã từng xảy ra, trong thôn Hoa Khê cũng yên tĩnh hòa thuận như thế, những tháng ngày như vậy thỉnh thoảng sẽ xuất hiệntrong giấc mơ của nàng, có thể đặt xuống tất cả sự đề phòng, buông lỏng cuộc sống, so với mười sáu năm sống cuộc sống lúc nào cũng phải cẩn thận thì trân quý hơn rất nhiều.
Nhưng cảnh trong mơ quá ngắn, còn chưa kịp bắt đầu thì đã tỉnh lại, mở mắt ra, lại phải tiếp tục vực lại tinh thần chịu đựng những tháng ngày thấp thỏm...
Thái phó ở bên cạnh lạnh lùng nhìn thần sắc của tiểu Hoàng đế, cho dù nàng cố gắng che dấu nhưng cũng không thể dấu được ánh mắt chợt lóe lên vừa rồi. hắn cũng đang cố gắng kiềm chế, nhịn không xông xuống khỏi xe ngựa chặt đứt tên chó má đang hấp dẫn ánh mắt Long Châu.
Đúng lúc này, màn cửa tiểu viện hơi lay động, một phụ nhân mặc thanh sam làm bằng vải thô từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Trương Thị Ngọc đầu đầy mồ hôi, lền cười lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn.
Niếp Thanh Lân sửng sốt một chút, phụ nhân trong viện kia chẳng phải là An Xảo Nhi sao? Mặc dù y phục rộng thùng thình, nhưng người sáng suốt lập tức có thể nhìn là là nàng đang mang thai, cái bụng hơi nhô lên, khiến cho động tác của nàng có chút khó khăn.
Nhìn đến lúc này, Niếp Thanh Lân hít sâu một hơi rồi cười: “Tạ Thái phó thành toàn cho nỗi lòng nhớ nhung Xảo nhi của trẫm, nhìn thấy vợ chồng nàng ân ái, cơm áo không lo, trẫm cũng an tâm.”
Biểu tình của Thái phó vẫn có chút u ám: “Nếu Thánh Thượng nghĩ như vậy là tốt nhất, cho dù vi thần không thể làm phu quân của người, nhưng xin bệ hạ cũng ráng chấp nhận một chút, đời này người có thể bước lên long sàng hầu hạ bệ hạ chỉ có thể là người “không sạch sẽ” là vi thần mà thôi.”
Mỗi tiếng nói cử động của Hoàng thượng, mỗi ngày Đan ma ma cũng đều phải bẩm báo chi tiết lại cho Thái phó. Đan ma ma là người không bao giờ nói dối, cho nên từ đầu đến đuôi cái chuyện “nam tử không sạch sẽ” tất nhiên sẽ được truyền đến tai Thái phó. Ngày ấy, sau khi Đan ma ma rời khỏi thư phòng, Thái phó đại nhân tức giận đến mức hất tung cái bàn, tấu chương nghiên mực rơi đầy đất!
Niếp Thanh Lân! Ngươi cũng thật to gan, dám nói như vậy!
Mặc dù trong lòng biết từ nhỏ bé con ương ngạnh kia được giáo dục như một hoàng tử, nữ đức có hơi thiếu sót, thỉnh thoảng sẽ nói ra những câu to gan lớn mật, hắn cũng chỉ coi đó là do tiểu nữ tử ngốc nghếch nghịch ngợm, chưa bao giờ so đo.
Sau khi dẫn nàng hồi cung, mình cũng hy vọng nàng có thể học được một chút dịu dàng thục đức nữ tử nên có, nên đã mang sách đến để cho nàng tìm tòi nghiên cứu. Nhưng bây giờ xem ra, quyển ‘nữ giới’ kia coi như là được nhét vào trong bụng chó rồi!
Lại dám ghét bỏ Vệ Lãnh Hầu hắn bẩn? Cũng không nghĩ lại xem phụ hoàng ngu ngốc của nàng có một chút đức hạnh nào không? Mặc dù Vệ Lãnh Hầu hắn có nạp mấy thiếp thất, nhưng cũng không phải là hạng người ham mê nữ sắc, hơn nữa vẫn chưa có chính thê, trong số các nam tử làm quan trong triều, nơi ở của hắn là yên tĩnh nhất.
Nhưng cuối cùng kết quả là, những nữ tử hâm mộ sẵn sàng nâng khăn sửa tráp hầu hạ hắn, nhưng khi từ trong miệng Hoàng đế nói ra lại là sự khinh bỉ. thật sự là làm Thái phó đại nhân đẹp trai xuất chúng tài năng nhất nước này nổ tim nổ phổi, giận đến run cả người.
Cũng tốt, hắn muốn nhìn xem trong lòng tiểu Hoàng đế này cái người thanh cao sạch sẽ hiện đang ở chỗ nào?
Lẳng lặng nhìn một lát, Niếp Thanh Lân liền thu đầu vào, cười nói: “Thái phó, hay là chúng ta nhanh đi thôi, nếu không Xảo nhi nhìn thấy ngài sẽ sợ đến mức động thai khí.”
Thái phó híp mắt phượng đánh giá nàng hồi lâu, mới gõ buồng xe ngựa một cái, thị vệ thấy Thái phó ra hiệu liền vội vàng đánh xe ngựa xuống núi.
Trương Thị Ngọc giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một đường bụi đất bay toán loạn, một chiếc xe ngựa đang chạy đi.
hắn xoay người nói với Xảo Nhi: “Xảo Nhi tỷ, thân người tỷ không tiện, không cần phải ra đây, một lúc nữa ta sẽ nhờ thím Trương cạnh nhà nấu chút đồ ăn ngon cho tỷ.”
An Xảo Nhi đau lòng nhìn thân thể còn chưa khỏi hẳn của Trương Thị Ngọc nói: “Đều tại ta liên lụy ngươi, nếu không phải do nghiệt chủng trong bụng này, ngươi cũng không phải lo lắng cho ta, ở lại chỗ này...”
Trương Thị Ngọc thấy nàng nói như vậy, vội vàng nói: “Trẻ con là vô tội, tỷ tỷ đừng nói như vậy, sẽ làm tổn thương đứa bé trong bụng.”
An Xảo Nhi nhìn cái bụng đã nhô lên, nói tới việc này cũng là nghiệt duyên.
Trước kia nàng bị Ngô Khuê dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, lúc đó chưa biết bộ mặt thật của hắn liền lén lút cùng hắn vụng trộm nhiều lần.
một lần gặp gỡ, bánh ngọt vào rượu trái cây đến, sau khi ăn xong thì mơ mơ hồ hồ, đến khi tỉnh lại thì thấy mình quần áo xốc xếch nằm trong ngực của hắn, phía dưới cảm thấy không bình thường, nhưng vì là khuê nữ không có kinh nghiệm, lại đang lúc cùng Ngô lang tình nồng ý mật, mặt đỏ tới tận mang tai, nên cũng không thể vứt bỏ thể diện hỏi xem hắn đã làm gì. Chẳng qua là sau khi trở về, nàng ngã xuống giường ngủ hơn nửa ngày, hai ngày sau đó cũng không có tinh thần.
Từ đó về sau, mỗi lần hắn hẹn mình, trong tâm tồn tại cố kỵ nên không đi...
Trước khi rời cung, thấy kinh nguyệt của mình còn chưa đến, chỉ nghĩ là do lo lắng việc Hoàng thượng mất tích nên mới bị chậm.
Nhưng tận đến khi mình và Trương lang ra khỏi cung, Trương Thị Ngọc thấy nàng suốt ngày mệt mỏi, không có tinh thần gì, liền bắt mạch cho nàng thì phát hiện nàng đã mang thai ba tháng.
Lúc này An Xảo Nhi mới hiểu rằng, thì ra lần hẹn hò kia, Ngô Khuê đã dùng thủ đoạn hạ mê dược khiến tâm trí nàng mơ hồ rồi phá hủy sự trong sạch của nàng, nhưng không may lại để chính nam tử mình ngưỡng mộ bắt mạch, trong lúc nhất thời cảm thấy xấu hổ, tức giận muốn nhảy giếng tự sát. Cuối cùng nhờ Trương Thị Ngọc kéo lê thân thể bệnh hoạn giữ nàng lại.
“Lúc này Hoàng thượng ở trong cung sống chết chưa rõ, nếu tỷ chết đi, trên đời này còn ai lo lắng cho ngài ấy!” một câu nói đã thức tỉnh Xảo Nhi, vì tiểu chủ nhân nên giữ lại mạng này.
Ban đầu bọn họ chọn nơi này, cũng là vì nơi này ngay gần hành cung, chờ đến lúc hoàng thượng đến Giao tế, không biết có cơ hội nhìn gặp mặt Hoàng thượng một lần hay không.
Đáng tiếc bốn phía hành cung canh gác nghiêm ngặt, người trong phạm vi trăm dặm cũng không thể đến gần.
Nhìn biểu tình Trương Thị Ngọc ngây ngốc nhìn về hướng hành cung, trong lòng Xảo Nhi cũng hiểu.
thì ra trong mắt Trương Thái ý đã sớm có người trong lòng, mình và hắn số khổ giống như nhau, yêu người không nên yêu...
Nhất thời, Xảo Nhi thở dài một hơi, trong lòng chua xót khó có thể nói nên lời.
Tâm tình hai người trong nông viện phiền muộn, còn tâm tình của đôi nam nữ trong xe ngựa thì khí lạnh tràn lan, không ai nói câu gì.
Thấy mẹ con Xảo Nhi mạnh khỏe, Trương đại ca cũng... sắp làm phụ thân, tâm Niếp Thanh Lân cuối cùng cũng buông lỏng. không biết vì sao Thái phó lại nghĩ đến chuyện vừa rồi?
Lúc nãy nghe Thái phó nói “không sạch sẽ”, nàng mới hiểu ra, thầm nghĩ sau này trước mặt ma ma phải nói chuyện cẩn thận, miệng của nữ tướng quân xem ra không được kín lắm.
Nhưng lời nói cũng đã đến tai Thái phó, muốn sửa cũng có chút khó khăn. Liền im lặng cuộn mình trong góc xe ngựa, rút từ trên giá sách làm bằng gỗ quyển ‘nữ giới’, nhu thuận âm thầm ngồi đọc.
Vốn Thái phó hỏa khí đầy mình, nhưng khi nhìn Long Châu tử lại giả vờ ra dáng nghiêm túc, chịu khó đọc sách, thì giận đến mức lỗ mũi cũng thở ra khói xanh.
“Nếu trong lòng Thánh Thượng chán ghét không muốn học những quy tắc này thì đừng quá miễn cưỡng chính mình.” Thái phó ngồi xếp bằng ngay ngắn, ngữ điệu nói giống như lúc thường.
Niếp Thanh Lân buông sách vở, chậm rãi đi đến bên cạnh Thái phó, nhỏ giọng nói: “Hôm đó nói chuyện với Đan ma ma chỉ là lỡ lời, trẫm sợ những cung nữ kia ngày thường chăm chỉ làm việc quá sẽ cảm thấy mệt mỏi, liền khuyên nhủ các nàng vài câu, chứ không phải có ý nói bậy về chuyện nhà của Thái phó, giống như lời nói mê sảng bị gió cuốn đi, không biết làm sao lại đến bay đến chỗ Thái phó.
nói xong trẫm cũng một thân mồ hôi lạnh, chạy nhanh trở về lật sách ra xem, mới phát hiện mình đã phạm vào điều thứ bảy ‘Miệng nói nhiều’, nếu đãgả cho vị hôn phu, chắc đã bị đánh đến mức hai má sưng lên. May mà Thái phó rộng lượng, không so đo với đứa trẻ như trẫm...”
Thái phó trừng mắt nhìn chằm chằm bé con bên cạnh đang túm ống tay áo của mình cọ cọ, cười lạnh một tiếng: “Thánh Thượng đừng có tặng cho thần chiếc mũ cao như thế, bụng dạ của thần thật sự rất hẹp hòi, mỗi lần nghĩ đến việc mình đã ‘thất trinh’, sợ Thánh thượng chán ghét vứt bỏ, liền cơm nước không ăn, đêm không thể ngủ say giấc. Chỉ là không biết có phải thần không không sạch sẽ đến mức Thánh thượng ghê tởm muốn xuất gia làm ni, làm bạn với ánh đèn nơi cửa Phật hay không?”
Niếp Thanh Lân cảm thấy mấy ngày nay Thái phó kìm nén không biết bao nhiêu cơn giận, trong xe ngựa chật hẹp phun hết ra, thật sự làm cho mình không có chỗ trốn tránh, chỉ có thể nhích nhích đến bên cạnh Thái phó, nói một câu khen ngợi:
“Thái phó tài năng vĩ đại, trẫm biết trên thế gian này không có một nữ tử nào xứng đáng để độc chiếm Thái phó. Nhưng nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thái phó một thời gian dài, tâm tình sảng khoái không thể kìm nén, lòng đố kỵ lại nổi lên, về sau chỉ sợ nếu không được Thái phó ân sủng nữa, chỉ có thể làm bạn với ánh đèn, đọc hàng ngàn lần ‘kinh Kim Cương Bàn Nhược Ba La Mật’ mới có thể triệt tiêu vọng niệm, chặt đứt phiền não. Nhưng chỉ sợ một quyển kinh thư đó không đủ, hay là... lại tăng thêm một quyển ‘Ma Ha Tâm Kinh’ đuổi ma chướng trong lòng đi...”
“Vớ vẩn!”
Thái phó đại nhân tức giận đến mức khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo! Nếu bây giờ còn không nghe ra nịnh bợ qua loa của con nhóc không có lương tâm này thì mình thực sự là bị sắc đẹp mê muội đầu óc rồi!
Ở thôn Hoa Khê khi thấy nàng đối đáp trôi chảy từng câu của tên vương tử Hung Nô kia, hắn đã biết, ngoài miệng con nhóc này đúng là bôi mật, mở miệng liền đùa bỡn nam nhân đến mức vỗ tay khen ngợi, thân mình gầy teo nho nhỏ nhưng lá gan thì rất lớn! Nàng thật sự nghĩ rằng hiện tại mình đang mê luyến nàng, liền bắt đầu tùy ý làm bậy?
Sợ mình dưới cơn thịnh nộ thật sự sẽ bóp chết con nhóc miệng đầy dối trá này, Thái phó đại nhân thô lỗ đẩy bé con bên người ra, nhấc mành nhảy xuống khỏi xe ngựa, xoay người lên ngựa.
Niếp Thanh Lân chậm rãi ngồi dậy. Dựa vào thùng xe, xuất thần nhìn phong cảnh đường núi hai bên