Kelin là con trai của Nam tước Kaisen.
Là con trai út của Nam tước Kaisen, anh được Nam tước Kaisen sủng ái từ khi còn nhỏ, và anh là đứa con cưng nhất của Nam tước Kaisen.
Và vào lúc này, với tư cách là con trai út của Nam tước Kaisen, cậu đang ở bên cạnh Nam tước Kaisen, cùng ăn trưa với ông ấy.
"Mở đầu này xem ra so với những lần mở đầu trước với các thân phận ở thế giới trước kia có vẻ tốt hơn nhiều..."
Cảm nhận được những ký ức không ngừng dâng lên trong đầu, Khải Thần trầm tư, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu.
So với 6 lần trước
Phần mở đầu này, ở một mức độ nào đó, thậm chí còn tốt hơn so với danh tính thân phận Atsushi trước đó ở thời kì Mạc Phủ của cậu.
Ít nhất trên danh nghĩa, cha của Atsushi chỉ là một thợ săn.
Tất nhiên, mặc dù rõ ràng, khi không đủ số điểm của Thiết Lập Thân Phận tại thế giới này, cậu đã nghĩ tới viễn cảnh cậu xuất thân trong một gia đình bình dân nào đó như thế giới trước đó.
Sau khi Khải Thần cẩn thận sắp xếp lại trí nhớ của mình, anh ấy phát hiện ra rằng mặc dù người cha mà cậu dùng số điểm ít ỏi còn lại để lựa chọn vào thân phận lần này lại là một nam tước, nhưng ông ấy dường như thua kém cha của Atsushi mà anh ấy thiết lập thân phận giả lập lần trước ở một số khía cạnh.
Chí ít, cha của Atsushi mang tinh thần của chiến binh chân chính, hơn nữa ông ấy còn hết sức trung thành dưới trướng của gia tộc kỵ sĩ của ngài Hideyoshi.
Đối với các lực lượng vũ trang dưới sự chỉ huy của anh ta, mặc dù có một số, nhưng trong số hàng trăm lính canh, thậm chí không có một hiệp sĩ thực sự nào.
Số người này dường như còn nhiều hơn quân đội dưới quyền của ngài Hideyoshi hay sau này kế tục bởi Fumio, nhưng nghiêm túc mà nói, nó không tốt bằng các võ sĩ trung thành của gia tộc đó.
Chi cần có kỵ sĩ dẫn đội, chi cần dẫn theo mấy người, mấy trăm người hộ vệ lập tức tan rã, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.
"Ông ấy xưng là quý tộc, trên danh nghĩa có vẻ cao hơn kỵ sĩ, nhưng trên thực tế chỉ có hư danh chứ không còn thực quyền như những năm trước đây..."
Sau khi nhớ lại được ký ức trong đầu, Khải Thần có chút không nói nên lời: "Hơn nữa, hình như không có phương pháp thở của Kỵ Sĩ..."
Khi mới thân phận của mình, Khải Thần vẫn còn có chút kích động, nghĩ rằng mình có thể kiếm được một phần của phương pháp thở của hiệp sĩ mà không cần gì. Nhưng hóa ra anh đã nghĩ hơi nhiều.
Nam tước Kaisen thực sự là một quý tộc, nhưng ông ta không có tổ tiên huy hoàng nên không có phương pháp thở bí truyền nào được truyền lại.
Có vẻ như ngay cả khi họ đều là quý tộc, vẫn có một sự khác biệt lớn.
“Thực ra……”
Khải Thần chỉ biết nhẹ nhàng thở dài. Cậu nghĩ, chỉ vì muốn 30 điểm địa vị mà cậu đã mong đợi quá nhiều, cậu đã nghĩ ngợi nhiều rồi…
Trên thực tế danh tính của anh ta chỉ có giá 30 điểm
Ba mươi điểm có điểm xuất phát hiện tại, đã rất tốt rồi, còn muốn phương pháp hô hấp kỵ sĩ nữa sao? Những suy nghĩ đó chạy trong đầu cậu, như thể đang nhắc nhở cậu về hiện trạng tình thế của mình lúc này.
Ây za! Mình thật là biết mơ mộng quá mà!
“Kelin, con của ta, có chuyện gì xảy ra với con vậy?”
Phía trước Khải Thần, một giọng nói dịu dàng truyền đến.
Nghe giọng nói đó, Khải Thần theo bản năng ngẩng đầu lên và đưa ánh mắt của mình hướng tới, ánh mắt long lanh như thể đang tìm kiếm ai đó.
Ở đại sảnh, một người đàn ông chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, dáng người hơi gầy, mặc áo choàng đen đang ngồi ở đó, lúc này một đôi mắt đang nhìn chằm chằm ông ta.
Ông ấy trông gần năm mươi tuổi, được coi là rất già ở thế giới này, nhưng ông ấy trông vẫn rất sung sức, ánh mắt dán chặt về phía Khải Thần, với một thái độ rất hòa nhã, trìu mến.
“Xin lỗi, thưa cha”
Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Khải Thần.
Cậu nhìn Nam tước Kaisen trước mặt, nhẹ nhàng cười nói: “ Con chỉ là đang suy nghĩ về bài tập hôm nay, cho nên có chút phân tâm. Rất mong được cha lượng thứ.”
“Ồ!”
Kaisen càng hang hái: “Cái gì? Trước đây con không phải ghét nhất mấy bài tập này sao?”
“Vâng!”
“Thư cha, quả đúng là con có không thích cho lắm vì nó không phải thế mạnh của mình, nhưng con đã nghĩ tới kĩ càng và quyết tập học hỏi ạ”
Khải Thần thoáng nhớ lại sở thích của Nam Tước Kaisen, sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói: “ Tình yêu chỉ là bản năng, không ai sẵn sang đối mặt với một đống nhàm chán và thiếu hiểu biết.”
“Nhưng loại trừ sở thích chủ quan cá nhân, con nghĩ sở dĩ những thứ này tồn tại là vì chúng có những công dụng tuyệt vời.”
“Cho nên, suy nghĩ nhiều một chút cũng không sao, mà nó còn khá hữu ích cho mình về sau này.”
Cậu vừa nói mặt vừa không đổi sắc.
Điều này hoàn toàn là dối trá.
Trên thực tế, cậu từ trước đến nay chú ý tới tỷ dụ như cái gọi là ngâm thơ, lịch sử nghệ thuật cổ đại, luật Hammurabi, luật La Mã cổ đại,…cậu đều có tìm hiểu, mặc dù cũng không cảm thấy hữu dụng như những thứ phổ biến hiện nay như phương pháp thở, bắn cung cơ bản, kiếm pháp, đạo pháp, khinh công…
Anh ấy không phủ nhận những thứ trên có hữu ích, nhưng không còn nghi ngờ về tác dụng của chúng hiện nay với xã hội thực tại.
Thông thường, chúng là những thứ mà Khải Thần thậm chí sẽ không đả động, hoặc cậu sẽ cảm thấy nhàm chán, vì chúng không hấp dẫn bằng những trò chơi trực tuyến mà trước đây cậu từng rất đam mê.
Bởi hiện tại, ước mơ của cậu là trở thành sinh viên của trường luật, nơi cậu có thể trang bị phương pháp tư duy, kĩ năng lập luận, xử lý các tình huống trong cuộc sống và vẫn có thể phát triển sự nghiệp võ thuật để trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn, khi đó kế hoạch thời trung học của cậu mới có thể thực hiện được.
Bởi chỉ có nó trong tay thì công cuộc báo thù cho cái chết của ông ngoại của cậu mới trở nên khả thi. Bởi chỉ trở thành con người có trí tuệ, sức khỏe và tầng đẳng cấp võ công cao, cậu mới có thể lo cho bản thân, bảo vệ người thân yêu của mình và báo thù cho người ông mà cậu vô cùng tôn kính.
Nhưng hiện thực phũ phàng lúc này không cho phép cậu có những bước tiến nhanh được.
Với xuất thân, tầng lớp thấp kém, cậu đã rất vất vả với cuộc sống của mình.
Tại thân phận này khi là con của Nam tước Kaisen, ông ấy thích cậu khi biết tâm nguyện đó, vì cậu đã bộc bạch toàn bộ tâm tư của mình.
Qua nhiện, trước mặt cậu, Nam tước Kaisen nở ra một nụ cười “ Đồng cảm.”
“Kelin, con của ta, ta chưa bao giờ nghĩ rằng con có thể nói rõ ràng đến vậy.”
“Ta sẽ hỏi con một câu hỏi khác.”
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Khải Thần trước mặt, lại hỏi một câu nữa:
“Giữa việc luyện kiếm và ngâm thơ, thì con thấy thứ gì quan trọng hơn.”
Ông ấy hỏi nhằm ám chỉ một người học võ thuật và học võ đạo, văn hóa, giữa hai thứ đó, Khải Thần thấy tầm quan trọng thế nào?
Khải Thần sửng sốt một chút, lúc này lại có chút kinh ngạc.
Anh cúi đầu, suy nghĩ một hồi lại rồi nói tiếp:
Dạ! Thưa ncha, đương nhiên con sẽ tùy cơ ứng biến. Nếu trong tình huống cần võ thuật để đấu tranh bảo vệ công lý, tiêu diệt cái ác mà phải sử dụng trước thì ắt hẳn con sẽ dùng võ, còn trong trường hợp cần võ đạo, cần phân biệt đúng sai, thiện ác, thì đương nhiên cần nói lý, cần luật, cần đạo lý để tranh luận thuyết phục đối phương.”
“Giả dụ như: thơ ca, sức mạnh ngôn từ có thể xoa dịu nỗi đau của kẻ khốn khổ, còn những lưỡi kiếm kia có thể giết chết hắn ngay lập.”
“Cái nào quan trọng hơn còn phụ thuộc vào mục đích và dịp sử dụng nó.” “Con à!”
“Nhưng…”
Khải Thần dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Bất luận là thông thạo thi ca hay thông thạo kiếm thuật, thì đều có thể trở thành những đại cao thủ, một bậc hào kiệt.”
“Bởi giữa kiếm và thơ, hai thứ này không hề mâu thuẫn, giống như âm và dương, mặt trời và mặt trăng bổ trợ cho nhau vậy.”
“Vì thế…….”
Kaisen trầm ngâm rồi hỏi:
“Tại sao…con không thể có tất cả chúng?”
Khải Thần cúi đầu nhẹ giọng.
Có một khoảnh khắc im lặng trong căn phòng.
Ngồi thẳng dậy, Kaisen có chút kinh ngạc nhìn Khải Thần, sau khi nhìn cậu hồi lâu, ông ấy gật đầu tâm đắc đồng ý: “Ngẫm lại câu nói của con, ta hoàn toàn đồng ý, nó rất có lý lẽ và sắc bén.”
Ông ta thở dài: “Chúng ta là gia tộc Aizlan mạnh nhất ở vùng này đã suốt mấy trăm năm nhưng hiện tại các thế lực của gia tộc khác đã nổi lên và có phần lấn át gia tộc ta bằng thế lực quân sự của họ…”
“Từ lâu gia tộc chúng ta đã thông thạo thơ ca, trở thành trợ thủ đắc lực của các bậc quân vương, nhưng thứ duy nhất còn thiếu chính là thanh gươm của thế lực quân sự…”
Cậu nghe thấy ông Kaisen nói vậy, chỉ lặng lẽ thở dài, tựa hồ như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, lúc này khuân mặt có nét u sầu.”
Một lúc sau cậu cúi chào ngài Nam tước, Khải Thần đi ra khỏi gian phòng.
Đi ra khỏi cửa, ở thế giới bên ngoài, một tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến, kèm theo một loạt tiếng chạy, âm thanh của sự vội vã.
Khải Thần ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy một thân hình cao lớn mặc áo giáp đang sải bước tới chỗ cậu.