Gương Vỡ Khó Lành

Chương 1: Bờ vực của sự tan vỡ.


Chồng tôi ngoại tình.

Nhìn chiếc áo sơ mi trắng đầy vết son môi lòng tôi đau thắt tựa như có trăm vạn cây kim đâm vào.

Tôi muốn khóc! Nhưng dường như đã hết nước mắt và tôi cũng quen cảnh này rồi.

Tôi phát hiện chồng tôi ngoại tình cũng đã 1 năm, đổi thành cô vợ khác chắc hẳn đã ném vào mặt anh tờ giấy ly hôn rồi bỏ đi không luyến tiếc.

Nhưng tôi không thể!

Tôi yêu chồng tôi nhiều lắm, chúng tôi yêu nhau từ hồi cấp ba, anh là hot boy của trường lại còn học giỏi.

Bao nhiêu nữ sinh mê mẩn, trong vô vàng đoá hoa trước mắt anh, anh vậy mà lại chọn tôi - một cô gái bình thường, bất quá có được khuôn mặt dễ nhìn cùng tính cách dễ bị ức hiếp.

Ngày anh tỏ tình, tôi cứ nghĩ mình hạnh phúc nhất trên đời này.

Anh cưng chiều tôi. Thích gì anh đều mua cho, muốn đi đâu anh cũng đưa đi, bệnh thì anh qua chăm.

Tôi cũng thương anh lắm, ngày nào cũng nấu cơm đem đến cho anh, nghe anh nói muốn làm ăn tôi gom hết tất cả những gì tôi có đưa hết cho anh.

Rồi chúng tôi kết hôn, cuộc hôn nhân hạnh phúc như mơ, tôi đã chắc nịch rằng cả đời này chúng tôi dành cho nhau.

Tôi giữ mộng tưởng ấy đến cái ngày mà… tôi biết anh ngoại tình.

Anh không che giấu, anh ở trước mắt tôi nhắn tin cho cô gái ấy những lời nói mật ngọt khiến tôi thèm thuồng.

Mấy lần gọi điện nhắc anh về ăn cơm tôi cũng nghe được tiếng rên rỉ của cô gái khi họ đang làm tình.

Làm tình? Tôi sợ hai từ này, chính nó khiến cho cuộc hôn nhân của tôi đi dần vào ngõ cụt.

Tôi từng bị xâm hại, khi có người đụng đến thân thể tôi, tôi sẽ nhớ ngay đến cái ngày đen tối ấy, tôi buồn nôn thậm chí là sợ đến run rẩy cả người rồi khóc lóc nức nở.

Tôi cũng đã nói với anh, anh cũng hứa sẽ không ép buộc tôi, bởi anh yêu tôi không vì tình yêu chứ không phải tình d.ục. Anh nói sẽ luôn bên tôi, kéo tôi ra khỏi quá khứ đen tối ấy.

Tôi tin anh. Thế mà giờ đây anh thất hứa!

Tôi cũng chỉ biết khóc, cầu xin anh đừng bỏ rơi tôi, đừng ngoại tình. Tôi sẽ làm tất cả để không phải sợ hãi khi anh chạm vào mình.

Ấy vậy mà anh vẫn làm, bởi chăng tôi quá rẻ rúng trong mắt anh.



"Cạch"

Đột nhiên cánh cửa mở ra, tôi biết anh đã về.

Thu lại cái vẻ mặt bủng beo bỏ chiếc áo sơ mi máy giặt. Tôi cố nặn ra nụ cười rồi đến trước anh, thay anh cầm cặp, cầm áo.

Mùi nước hoa nữ quen thuộc sộc lên mũi tôi, tôi vẫn cười nhìn anh mà nhẹ giọng.

"Anh ăn cơm trước hay muốn tắm trước?"

Phong chẳng thèm trả lời tôi, anh một mạch đi thẳng lên phòng, chắc là muốn tắm, bình thường cũng vậy, anh đều ăn cơm bên ngoài về nhà chỉ để tắm và ngủ.

Thật buồn cười, cái tôi xem là nhà thì anh xem như là khách sạn.

Tôi quen rồi, anh cũng quen rồi, có lẽ anh biết tôi sống thiếu anh không được nên anh mới như vậy.

Theo Phong lên phòng, tôi mắc áo anh lên sào, cặp để ngay ngắn cạnh bàn làm việc của anh.

Quần áo mặc ở nhà thì để ngay cái tủ trước cửa nhà tắm, anh tắm xong sẽ ra thay.

Còn tôi thì đứng bần thần đợi anh. Khi tắm xong, tôi sẽ sấy tóc, mát xa cho anh, đó là thói quen từ hồi mới cưới đến bây giờ.

Những thói quen khác đều bị anh xoá bỏ rồi, như một bó hoa vào mỗi tối cho tôi, một bữa ăn gia đình ấm cúng.

Tắm xong anh đi ra, hôm nay anh không thay đồ ngay chỉ quắn một cái khăn ngang eo rồi anh đi đến chỗ tôi.

Anh nhìn tôi chăm chăm mà tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh chỉ thu mình lại rồi dịu dàng đề nghị.

"Để em sấy tóc cho anh"

Phong không để ý lời tôi nói, anh nắm lấy tay tôi rồi đẩy tôi về phía cái tủ cạnh giường.

"Uống thuốc đi, hôm nay tôi muốn chơi cô"

Nụ cười cố gượng trên môi tôi lụi tắt, tôi nhìn anh với ánh mắt như thể cầu xin, nhưng anh vẫn đứng đấy lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi nuốt xuống tủi thân cùng sợ hãi mà gật đầu.

"Vâng"



Mở ra ngăn kéo quen thuộc, tôi lấy hai viên thuốc rồi nhìn chầm chầm vào chúng, mãi không uống.

Thu.ốc k ích d.ục. Mỗi lần anh muốn tôi, tôi đều phải uống thứ thuốc này, lúc đó đầu óc tôi sẽ trống rỗng sẽ không nghĩ đến điều kinh khủng đã và sắp đến với tôi, tôi sẽ không sợ hãi hay khóc lóc mỗi khi anh làm.

Đó có lẽ là giải pháp tốt cho anh nhưng với tôi thì không, thân thể thì muốn mà lý trí tôi lại chống đối mãnh liệt.

Trong lúc thuốc còn tác dụng tôi sẽ không biết gì, nhưng khi thuốc đã tan hết thân thể tôi sẽ đau lắm và hơn hết tôi cảm thấy mình như gái điếm, một gái điếm rẻ tiền.

Chuyện vợ chồng trong sách viết như cá nước giao thoa mà với tôi thì nó như cực hình.

Quay đầu lại nhìn anh thêm lần nữa, tôi mong anh bảo tôi đừng uống, anh sẽ không làm cũng sẽ không ra ngoài tìm phụ nữ khác.

Nhưng anh vẫn thờ ơ trước ánh mắt cầu cứu tuyệt vọng của tôi.

Tôi hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt đem thuốc nhét nhanh vào miệng rồi uống nước.

Thuốc trôi tuột xuống dạ dày, tôi bắt đầu run rẩy, tôi đang sợ, sợ những điều sắp đến.

Ngồi trên giường tôi đợi thuốc phát tác, mắt tôi cứ nhìn lên bức ảnh cưới treo trên đầu giường, tôi và Phong trong đấy cười thật tươi, tôi còn nhớ ngày hôm đó Phong đã tuyên thề, anh sẽ khiến cô hạnh phúc cả đời này.

Giá như Phong nhớ lời nói ngày ấy và làm được nó thì chắc tôi đã vui lắm.

Cảm giác nóng ran bắt đầu phát tán trong tôi từ bụng rồi chạy đến tay chân sau đó là khắp người.

Nơi ngực căng tức, gứa ngáy. Tôi quay đầu nhìn Phong, đôi mắt ngập nước cùng đỏ âu của tôi nói cho anh biết tôi thắm thuốc rồi.

Phong cười lạnh rồi vứt miếng vải duy nhất trên người mình đi, lao đến tôi như một con thú khát máu.

Anh đè tôi ngay ra giường cởi sạch áo quần của tôi, bắt đầu hôn khắp nơi trên thân thể của tôi.

Không chỉ hôn mà còn là cắn, đấy không phải nụ hôn của tình yêu đó là nụ hôn của tình dục.

Tay anh trên da tôi lả lướt hết xoa lấy hai luồn đẫy đà, lại bóp lấy cặp mông căng tròn.

Tôi nhớ Phong có nói, anh thích thân thể của tôi nhưng mỗi khi đè tôi ra tôi lại như sắp chết, cả cơ thể căng thẳng, đầu đổ đầy mồ hôi, làm anh mất cả hứng.

Tôi cũng đã cố gắng lắm chứ, đã cố không nghĩ đến chuyện kinh khủng kia nhưng tôi làm không được.

Đó là lỗi của tôi. Tôi tệ lắm có đúng không?