"Tôi chỉ là một đứa con nít thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ?"
"Dạ Thy..."
"Lam Dạ Thy vốn đã ch€t từ lâu rồi, hãy để nó yên nghỉ đi!"
Lam Dạ Thy gồng mình lên hét lớn, hét xong cô không nhịn nổi mà bắt đầu khóc nấc lên. "Tại sao? Tại sao cứ muốn em phải rời đi cơ chứ?"
Lam Bảo Thy biết em gái rất ghét phải nghe đến chuyện chuyển rời xa mình, nhưng bản thân cô lại càng không muốn em ở lại nơi này. Ngược lại, Dạ Thy luôn mong muốn được đối mặt với quá khứ, ngoài ra, em cũng không muốn chị vì mình mà bị thương.
Vụ bắt cóc cách đây mười bảy năm đã khiến Lam Dạ Thy phải chịu ám ảnh cả đời. Bọn Tần Đế tàn ác đã thử thuốc trên cơ thể em, khiến em phải sống trong hình hài của một đứa trẻ năm, sáu tuổi suốt bao năm qua. Chính vì vậy mà Lam Bảo Thy mới gia nhập Hội Ám Hoàng. Vì em mà cô trở thành sát thủ, mật danh Hắc Huyền. Vì em mà bao năm nay luôn sống trong thế giới ngầm. Vì em mà bàn tay cô vẫn luôn đẫm máu. Em không muốn cô vì mình mà phải chịu đựng những chuyện đó, em đã khuyên can rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản chị mình tiến vào thế giới ngầm.
Không còn cách nào nên em đã đi theo cô, rồi lấy thân phận Hắc Diệu để ở bên. Nhưng vì cơ thể nhỏ bé của mình, Hắc Diệu không thể trực tiếp ra mặt để cùng làm nhiệm vụ với Hắc Huyền. Nhưng em vẫn luôn cố gắng bảo vệ cô, dùng công nghệ vệ tinh, một trong những thành tựu mà bản thân tự hào nhất để giúp đỡ chị gái.
Những lúc Hắc Huyền xông pha trên chiến trường đẫm máu, Hắc Diệu đều không ngưng dõi theo chị, luôn tập trung cao độ, tuyệt đối không để bất kì một con ruồi nào có thể lại gần làm hại chị. Dù em chỉ luôn ở trong vị trí trợ thủ, nhưng mười năm năm sống trong Hội Ám Hoàng, Bảo Thy chưa từng ngưng lo lắng cho em. Đã nhiều lần, dù cô có bị ghét, cô vẫn mong em có thể ngoan ngoãn sang Mỹ sống với ba mẹ, ngoan ngoãn ở nhà đợi cô tìm được kẻ hãm hại em, rồi giúp em lớn lên.
Những gì mà người chị luôn lo nghĩ, bản thân em hiểu rõ hơn ai khác. Nhưng em không lỡ, không lỡ rời xa, càng không lỡ để cô lại Hội Ám Hoàng, em sợ em đi rồi, ai có thể thay Hắc Diệu em phối hợp được với Hắc Huyền?
"Đừng bắt em phải đi được không, em không muốn, không muốn đi đâu cả, em muốn ở đây, em muốn bên chị thôi..."
Nhìn đứa em gái cô thương yêu hết mặc đang khóc nấc lên, cô không tài nào chịu nổi. Cô ghét phải nhìn thấy Lam Dạ Thy khóc. Ghét cực kì!
Hai giờ sáng.
Nhà vệ sinh của tòa nhà bị bỏ hoang cách sân bay Shanghai PuDong hơn năm trăm mét.
Pip.
"Cô ta chuẩn bị ra chưa?"
"Chưa, còn đang đứng nói chuyện với ai ở bên trong ấy."
"Haizz. Lề mề ghê, ra nộp mạng sớm xíu tao còn về ngủ nữa chứ!"
"Kiên nhẫn chút đi, cô ta chuẩn bị ra rồi đó, đang rời khoang hạng nhất rồi!"
"Cuối cùng thì con mồi cũng chịu tìm đến cái ch€t rồi!"
Hắc Huyền nở nụ cười lạnh, sau đó lau lại ống nhắm của mình. Cô nâng cao khẩu súng trường yêu quý của mình lên, áp sát mắt vào ống ngắm. Chỉ đợi mục tiêu mang tên Liễu Giai kia ló mặt ra, cô liền bóp cò.
"Bằng"
Hắc Huyền vừa bóp cò, miệng còn không quên thêm một chút gia vị. Ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng cử động làm khẩu súng giật mạnh. Ngay lập tức viên đạn được bắn ra từ khẩu súng trong tay cô đã rất nhanh ghim thẳng vào đầu của Liễu Giai. Ả ta cứ vậy mà gục xuống đất, viên đạn xuyên qua nhanh đến mức máu nhỏ giọt chảy nhẹ. Thời khắc Liễu Giai nằm lăn ra sàn cả sân bay dường như láo loạn.
Hắc Huyền hoàn thành nhiệm vụ xong không vội chuồn đi, cô nán lại vài giây quan sát tình hình bên dưới một chút, đảm bảo mọi thứ không có sai sót gì mới có thể rời đi. Nhưng trong vài giây ngắn ngủi, cô như cảm nhận được từ vị trí của Liễu Giai có một ánh mắt nhìn đến chỗ cô. Cô nhanh chóng dùng ống nhòm nhìn xuống đó, phát hiện một thanh niên tóc trắng dài đang nhìn về phía mình. Hắn khoác bộ áo choàng đen, trên mặt hắn còn đeo mặt lạ hình con rồng đỏ.
*Xích Long? Tên này rốt cuộc là ai? Chỉ với một viên đạn vô tình bay tới, liền có thể xác nhận được đường bay của viên đạn?*
Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, thì qua tai nghe Hắc Diệu bỗng hét lên:"Chị, mau rời khỏi đó đi!"
"Sao vậy?"
Hắc Huyền bị tiếng thét của Hắc Diệu làm giật bắn người, nhưng sau đó lập tức điều chỉnh lại tâm trí bản thân.
"Có người đang bắt đầu chạy lên tòa nhà bỏ hoang đó, mau chạy đi!"
"Bao nhiêu tên? Số đồ chơi?"
"Chị.. tính làm gì?"
"Hắc Diệu!"
Hắc Diệu hiểu chị mình muốn làm gì, nhưng thật sự không thể ngăn cô lại, em đành phải nghe lời, dùng máy dò, dò kĩ số vũ khí trên người họ.
"Có hai tên"
"Là Ngân Long và Hắc Long."
*Ngân Long và Hắc Long cũng ở đây...?*
"Ngân Long mang theo một con dao găm ở bên hông, một con ở quấn ở tay phải, tay hắn đang cầm một khẩu súng FN FNP-9, dưới chân trái cũng còn một khẩu y trang, trong túi quần hắn còn hai băng đạn nguyên, còn có hai quả lựu đạn."
"Hắc Long đi phía sau, hắn ta cầm một súng trường, đeo một súng trường, sau lưng hai khẩu Magnum, đế giầy trái hắn có gắn sẽ dao găm, đế giầy phải có mũi kim tiêm."
"Có nhiêu đó thôi sao?"
"Dạ.."
"Chị..."
"Hắc Diệu ngoan, đợi chị xử gọn hai tên ngốc này lập tức trở về ôm bé ngủ!"
Nói xong, cô liền cất bớt đồ vô trong túi đựng súng rồi khoác lên vai, một tay nhẹ nhàng nâng khẩu súng trường của mình lên, sau đó từ từ khỏi nhà vệ sinh. Cô mau chóng chạy lên trên sân thượng, nhìn ngó xong quanh một lượt rồi lại bật tai nghe lên nói chuyện.
Pip.
"Bọn chúng bao giờ lên?"
"Hai tên đó đã chạy lên đến tầng tám rồi!"
"Vậy là còn năm tầng nữa!"
Hắc Huyền nhếch mép cười, theo thói quen mà cọ cọ mũi nhỏ. Mặc kệ lần này đối thủ có là ai thì cô vẫn chả thèm cảnh giác. Cô thoải mái cởi bỏ chiếc mũ lưỡi trai ra. Từ từ buộc lại tóc mình,xong đội mũ lại. Sau khi chỉnh trang hoàn tất, cô ngửa mặt lên trời cao, ra hiệu cho Hắc Diệu và nói:
"Chiến thôi!"