Vào một ngày cuối tuần.
Trên lầu hai, bản nhạc nhẹ nhàng được phát từ chiếc radio màu vàng nhạt ở góc phòng.
Tử Vân Tử gập sách lại, vươn vai mấy cái. Cuối cùng bài tập hè đã làm xong!
Cô gái nhỏ nhìn vào điện thoại thở dài một tiếng.
Dương La Kỳ đậy nắp bút, quay sang hỏi Tử Vân Tử ngồi cạnh bên bàn học.
“Tớ tưởng cậu giàu năng lượng lắm mà? Cũng biết mệt à?”
“Tớ không mệt! Hơi thất vọng một chút”
Tử Vân Tử nhìn ra cửa sổ, tiếp tục thở dài.
“Tớ đợi đàn anh gửi kết bạn cả tuần nay rồi…Hay là anh ấy từ chối rồi không?”
Dương La Kỳ gật đầu đồng tình: “Rất có khả năng!”
Tử Vân Tử mếu máo, khóc khan: “Bạn Dương! Cậu đúng là không biết an ủi người khác!”
Dương Lãm từ bên ngoài xông vào cầm theo tô quả.
“Ăn đi! Mẹ bảo em cầm lên cho hai người đấy!”
Dương La Kỳ giật lấy bát tô hoa quả từ tay thằng em, khó chịu ra mặt.
“Mày không biết gõ cửa hả thằng quỷ?”
Dương Lãm “xuỳ” một tiếng.
“Hai người có bí mật gì sao? Gõ cửa để thông báo hả?”
“Không! Riêng mày là phải gõ”
Dương Lãm tự nhiên ngồi lên giường trước mới xin phép.
“Hai người cứ học tập! Cho em ngồi ké một lát. Phòng em hỏng quạt rồi!”
“Không…”
Tử Vân Tử che miệng Dương La Kỳ không cho nói tiếp.
“Kỳ Kỳ! Để cậu ấy ngồi đấy đi. Trời thế này không có quạt thì chết nóng”
Dương Lãm nhăn mặt, Tử Vân Tử lại đeo bộ mặt tốt bụng với cậu nữa à? Giống lần trước?
“Hai người đuổi bình thường thôi! Dùng cách sến sẩm này…em đi là được chứ gì?”
Vừa đặt chân xuống giường Tử Vân Tử chặn lại.
“Rất hoan nghênh là đằng khác. Không đuổi! Không đuổi!”
Dương La Kỳ chú thích thêm vào lời của Tử Vân Tử: “Chỉ có Tử Tử không đuổi!”
Dương Lãm bắt đầu thấy ớn lạnh, véo một cái vào tay Tử Vân Tử rõ đau.
“Cậu bị ma nhập tiếp à? Tỉnh chưa?”
Tử Vân Tử muốn đánh lại cậu ta một cái nhưng nghĩ đến chuyện sắp tới nên kiềm nén bằng nụ cười ‘thân thiện’
“Không có mà! Người ta quý cậu…”
Dương Lãm giơ tay lên mặt cô thay cho câu dừng lại.
“Nói ngay! Định nhờ ông chuyện gì?”
Tử Vân Tử và Dương La Kỳ nhìn nhau hiểu ý đối phương, mỗi người lần lượt hỏi một câu.
“Mày quen Trương Thời Khuynh đúng không?”
“Facebook của đàn anh chắc cậu cũng biết nhỉ?”
Dương Lãm lắc đầu nói: “Có quen thôi mà chưa thân đến mức ấy! Nhưng hai người tính làm gì?”
“Không có gì! Mày xong việc rồi!”
Dương Lãm quay sang Tử Vân Tử.
Cô thở dài, lắc đầu một cái.
“Cậu không đi à?”
Dương Lãm tức đến bốc hoả.
“Cậu…cậu đúng là đôi tử hai mặt!”
Tử Vân Tử cùng Dương La Kỳ đồng thanh: “Vô dụng!”
Dương Lãm: “???”
Con gái thật khó hiểu, cậu ta ở đây cùng bọn họ chắc chỉ thêm đau đầu! Xuống phòng khách ngồi quạt thì ổn hơn…
Tử Vân Tử cất điện thoại, cắn một miếng dưa hấu.
“Kỳ Kỳ! Cậu vẫn học thêm chỗ cũ à?”
Dương La Kỳ gật đầu.
“Tối nay tớ sang nhà anh họ ăn cơm, gần chỗ cậu học. Nghe nói ổng mấy năm ở nước ngoài mới về từ đầu tuần trước”
Dương La Kỳ nuốt vội, suýt thì bị nghẹn.
“Sở Chính Thành? Cái anh hồi bọn mình học lớp 6 tớ từng gặp?”
Tử Vân Tử rồm rộp nhai quả, mắt nhìn lên trên nhớ lại chuyện cách đây 4 năm.
Lần đó gia đình nhà Sở Chính Thành đến nhà cô chơi. Đúng ngày cô hẹn Dương La Lỳ đến, thế là ba anh em ngồi trong phòng cô chơi bài.
“Lâu thế rồi cậu vẫn nhớ à? Đúng là Kỳ Kỳ có trí nhớ tốt!”
Đó là lần đầu đến giờ Dương La Kỳ cũng chưa từng gặp lại Sở Chính Thành. Trong kí ức của cô anh là một người con trai ấm áp, nụ cười anh để nộ chiếc răng khểnh. Và chính ván bài cuối ấy, anh nhường cô…
Dương La Kỳ vô thức mỉm cười, quả trong miệng đã ngọt giờ lại ngọt thêm.
Tử Vân Tử quan sát Dương La Kỳ nãy giờ, bạn cô rất ít khi cười, tự dưng nhắc đến chuyện Sở Chinh Thành lại tủm tỉm cười.
Tử Vân Tử “à” một tiếng, nhìn cô bạn tràn đầy sự nghi ngờ.
Dương La Kỳ hắng giọng, mở cuốn sách ra đọc.
“Cậu cầm ngược rồi kìa!”
Dương La Kỳ luống cuống lật ngược lại.
“Không phải chứ? Dương La Kỳ thích Sở Chính Thành?”
Tử Vân Tử bất ngờ che miệng lại, cô thu cuốn sách trên tay Dương La Kỳ hỏi một lần nữa: “Từ khi nào…đâu phải, mới gặp một lần thôi mà? Cậu yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên à?”
Dương La Kỳ à ờ mãi mới chịu nói: “Yêu cái gì? Tớ hơi có cảm tình”
Tử Vân Tử đắc ý gọi: “Chị dâu!”
“Cậu nói linh tinh gì thế hả?”
Dương La Kỳ bất quá nhét miếng quả vào miệng cô.
Tử Vân Tử cười tít mắt, nuốt miếng quả.
“Tối cậu tan học lúc mấy giờ?”
Dương La Kỳ đáp: “7 giờ kém 15”
“Nhà anh họ tớ ăn sớm lắm! Giờ đấy ăn xong rồi tớ tìm cậu, chúng ta ở đó chơi một lát!”
Tử Vân Tử hí hửng nói thêm: “Tớ sẽ lôi ổng theo!”
Dương La Kỳ đồng ý: “Đợi tớ ghé qua cửa hàng tiện lợi ăn một chút”
“Vậy 7 giờ, không gặp không về!”