Hối hận?
Tử Vân Tử không biết đây có phải lựa chọn đúng đắn, trong khi cô và anh…cũng đâu thể tuỳ tiện sống chung?
Hai người dù gì cũng là khác phái, có những thứ không tiện, cái này cần cân nhắc không?
Trước đó, Tử Vân Tử có những suy nghĩ rất đơn giản nhưng khi đến đây rồi cô mới biết không tránh khỏi mặt tối còn lại.
Trương Thời Khuynh kéo vali ra đến cửa, cô không nói gì anh mới lên tiếng: “Xem ra em hối hận rồi?”
Không…
Những gì liên quan đến anh, cô chưa từng hối hận.
Chỉ là có những điều không còn đơn giản như xưa nữa.
Tuổi thiếu niên ngây ngô, trong sáng khi mọi chuyện đều dễ mắc sai lầm nhưng khi gắn mác người lớn thì tất cả đều phải mang theo trách nhiệm và biết sửa chữa.
Có phải vì thế mà Trần Vỹ mới để Giản Tư Trình đến sống cùng cô? Bà mong hai người phát sinh trong chuyện tình cảm hơn là xem trọng sự phản đối của cô?
Nhưng một lần cũng chưa, cô chưa từng phát sinh về tình cảm hay một điều gì quá phận với hắn.
Và với Trương Thời Khuynh thì khác, cô đối với anh không hề giống với hắn ta.
Tử Vân Tử có thể vô ý quá phận với Trương Thời Khuynh, cũng có thể vô ý thích anh lần nữa, thậm chí còn nhiều hơn thế.
Cũng bởi cái bóng năm ấy quá lớn, Tử Vân Tử sợ tình cảm dành cho Trương Thời Khuynh quá nhiều và vào một ngày nào đó anh bỏ đi giống như hôm ấy…
Tình cảm càng cho đi thật nhiều thì càng dễ nhận lại tổn thương.
Thế nhưng cô tự cho bản thân mình là mu muội mà liều lĩnh đánh cược thêm một lần nữa.
“Em không dễ chối bỏ thế đâu. Nói được thì em cũng phải làm bằng được!”
Tử Vân Tử dành lại vali trên tay anh đi vào.
Căn hộ này chỉ một người ở như Trương Thời Khuynh đúng là rất rộng rãi, thậm chí còn có chút khoa trương.
Có hai phòng ngủ chính, phòng của anh và còn lại là dành cho cô. Trong này đồ đặc gọn gàng, cô tự giác mở tủ đề đồ lấy ga đệm, chăn gối chuẩn bị đi ngủ.
Dành cả tối để sắp xếp đồ đặc cũng gần 11 giờ đêm.
Sau khi trao đổi số điện thoại,Trương Thời Khuynh nhắn gửi cô dòng chữ đầu tiên: [Ngủ chưa?]
Sát vách, cô ấn trả lời: [ Chưa ạ, có chuyện gì vậy anh?]
Trương Thời Khuynh: [Mở cửa một chút]
Tử Vân Tử vui vẻ, nhanh chân chạy ra mở cửa.
Vừa hay Trương Thời Khuynh từ phòng bên đi ra đem theo vài đồ dùng cá nhân còn mới.
“Cầm lấy”
Tử Vân Tử nhìn qua, là một chiếc khăn tắm, khăn mặt, bàn chải.
“Không cần đâu ạ. Em có mang phòng rồi”
Cô đưa trả Trương Thời Khuynh lại bị anh ấn trở lại, điệu bộ có chút khẩn trương: “Tích trữ thêm”
Nhanh sau đó, Trương Thời Khuynh về phòng ngay, Tử Vân Tử chưa kịp nói một câu, cô còn trong tư thế nghiêng người nhìn ra ngoài.
Trong nhà là hệ thống máy sưởi tự động nên cô chỉ mặc bộ mỗi quần áo dài cũng đủ ấm.
Đến khi nghiêng mình thêm một chút, vật trong lớp áo cọ tới làm cô giật mình.
Tử Vân Tử có thói quen không mặc áo ngực trước khi đi ngủ, là vì thói quen nên sự hiện diện của nó nhiều khi chẳng buồn để vào đầu.
Có phải Trương Thời Khuynh nhìn ra rồi không? Của cô không quá đẫy đà nhưng đủ để lộ qua một lớp áo…
Tử Vân Tử xấu hổ, mặt cô đỏ phừng phừng, nằm xuống giường chùm chăn kín mặt.
Cái thói quen này chính thức bị cô diệt tận gốc! Sẽ không có lần tiếp theo!
Tại sao cô có thể ‘thả rông’ rồi hiển nhiên gặp Trương Thời Khuynh…
Cô gái nhỏ úp mặt vào gối hét không ra tiếng: “Mày điên thật mà! Aaaaaa…”
Cô đang sống chung với một người khác giới chứ không phải ở một mình. Sơ suất quá rồi?
Và thứ không tiện kia, chưa gì đã xuất hiện. Những ngày sau này, cô phải nghiêm túc cân nhắc thật chính xác.
…
Đồng hồ báo thức gọi Tử Vân Tử từ lúc 6 giờ sáng.
Cô vệ sinh cá nhân một chút, chủ động xuống làm bữa sáng.
Cô gái nhỏ mang khí thế háo hức mở tủ lạnh, lấy những đồ mà cô có thể làm khi chưa được biết trước.
Túi bánh mì còn vài lát cùng với lọ mứt gần hết hạn? Chẳng còn thứ gì khác ngoài hai cái này…
Tử Vân Tử tự hỏi, Trương Thời Khuynh đã sống thế nào? Anh thế mà lại ăn uống qua loa như vậy. Việc chăm sóc bản thân sao lại sơ sài, không đáng nhắc đến thế này?
“Em làm gì đấy?”
Trương Thời Khuynh trong phòng đi ra, hình như anh cũng đã dậy từ sớm, quần áo, đầu tóc rất gọn gàng. Anh nhìn cô lọ mọ trong bếp làm gì đó.
Tử Vân Tử lấy mấy lát bánh mì vừa nướng đặt vào đĩa, tự nhiên đáp: “Bữa sáng, anh ăn xong đã rồi đi làm”
“Em ăn đi, tôi không có thói quen ăn sáng”
Lời anh nói nhẹ như không nhưng qua vụ việc này cũng với thói quen xấu của anh, Tử Vân Tử thật sự bất bình.
“Bây giờ anh phải có dần thôi. Bình thường anh ăn ở thế nào mà ngay cả thức ăn dự trữ cũng kiệt sỉ thế chứ? Hay là anh có thói quen đi siêu thị mỗi ngày?”
Trương Thời Khuynh chưa biết cô đang không vui chuyện gì, đơn giản giải thích: “Lúc nào tiện mới ăn, đi siêu thị cũng không thường xuyên”
Cái gì mà tiện mới ăn? Giả dụ cả tuần đều bận thì Trương Thời Khuynh định chết đói luôn à?
Để anh một mình đúng là không ổn.
Tử Vân Tử khó mà tin được cái vẻ bề ngoài trưởng thành của người đàn ông trong khi ăn uống cũng phải để người khác lo lắng.
“Tủ lạnh chẳng còn gì, đồ cũng không thường xuyên mua. Vậy anh ăn được gì chứ?”