Chiều tan tầm, Trương Thời Khuynh ghé vào siêu thị một chuyến, sau mới về nhà.
Cửa mở, tiếng ti vi nheo nhéo trong nhà phát ra còn lại tất cả đều không có động tĩnh.
Nhà bếp và phòng khách được gom vào một gian vừa đủ rộng rãi.
Trương Thời Khuynh mở tủ lạnh cất thức ăn vừa mua.
Thức ăn trong tủ lạnh không ít, đủ ăn trong một tuần. Thế mà cô nhóc kia đã sắm sửa trước anh rồi?
Cũng may Trương Thời Khuynh chỉ mua đồ cho bữa tối, hai lọ mứt và một thùng nước. Vốn dĩ định mua vài lon nhưng đó là nước chanh.
Mười mấy ngày tới liệu Tử Vân Tử uống hết thùng 30 lon kia? Nhưng mua dư cũng tốt, không bao giờ sợ thiếu.
Đảo mắt đến phòng khách đối diện, ngoài ti vi đang mở ra thì chẳng có người.
Trương Thời Khuynh đi đến với điều khiển ti vi định tắt đi rồi lại phát hiện ra người nãy giờ không thấy đang ngủ ngon lành trên ghế sofa.
Ti vi vẫn hiện màn hình sáng, là một chương trình gì đó. Vấn đề là người ta nói tiếng Pháp. Cô không hiểu người ta nói gì nên buồn ngủ chăng?
Anh từ phòng ngủ đi ra với một chiếc chăn, nhè nhẹ đắp cho cô.
Rúc rích trong bếp đến 7 giờ kém, bữa tối vừa hoàn thành. Trương Thời Khuynh không đặt xuống bàn ăn như mọi khi, thịnh soạn bày ra bàn ngoài phòng khách.
Tử Vân Tử bị mùi đồ ăn làm tỉnh giấc. Trong chốc lát, bữa tối đã bày ra trước mặt cô.
Trương Thời Khuynh mang ra lon nước vừa mua đặt lên bàn.
Tử Vân Tử ngơ ngác ngồi dậy nhìn đồng hồ đã bảy giờ. Cô muốn làm bữa tối nhưng lại ngủ quên, ti vi còn chưa tắt.
Cô mới ngủ dậy giọng nói hơi khàn, nhỏ nhẹ như mèo kêu: “Anh về lúc nào vậy? Sao không đánh thức em?”
Trương Thời Khuynh tay gập gọn chăn giúp cô, miệng nói chuyện: “Vừa mới đánh thức em đấy thôi?”
Tử Vân Tử nhìn thức ăn thịnh soạn, bụng liền réo lên cơn đói, mặt mày ủ rũ thở dài: “Không phải như vậy…em tính dậy làm bữa tối rồi mà anh lại nhanh hơn”
Trương Thời Khuynh hơi cong môi, buồn cười hỏi: “Có khác gì à?”
“Có chứ”
Trương Thời Khuynh lấy dao dĩa đặt vào phần thức ăn cho cô, không buồn nhắc tiếp chuyện này.
“Ăn đi”
Phòng khách chỉ có một ghế sofa dài, hai người ổn định chỗ ngồi giữ một khoảng cách ở giữa.
Tử Vân Tử ăn miếng đầu tiên không ngừng cảm thán gật đầu, tấm tắc khen ngon: “Anh còn nấu ngon hơn ông anh Sở Chính Thành, Dương Lãm thì đừng nói thì hơn”
Tại sao cũng là đàn ông con trai với nhau, bọn họ lại khác biệt vậy chứ? Đúng là Trương Thời Khuynh trong mắt cô vẫn hoàn hảo nhất!
“Em muốn khen tôi nấu ngon hay phân chia cấp bậc vậy hả?”
Tử Vân Tử nuốt miếng ăn xuống, bắt đầu kể chuyện: “Em khen thật lòng nha! Anh không biết đó thôi, có lần hai người họ trịnh trọng đích thân vào bếp nấu ăn cho tụi em ăn, thế mà khi bày ra sao? Món thì cháy khét, món thì mặn, canh thì cạn đáy xoong, cơm cũng quên chưa bật”
Cô nhớ lại chỉ thêm cạn lời: “Lúc hỏi ra thì hai ông tướng chơi game quên việc. Và người nấu cơm là bọn em chứ ai”
Trương Thời Khuynh chẳng biết có đang nghe cô kể chuyện hay không, khi này lại thâm trầm nhìn cô.
Đôi mắt thăm thẳm của anh sớm đánh gục Tử Vân Tử từ lâu, hoàn thành câu cuối cùng đã khó, tiếp tục đối diện lại càng khó.
Anh hoàn toàn chiếm gọn xúc cảm của cô, tất cả những gì tự nhiên nhất đều mất sạch. Thế vào đó là sự gượng gạo.
“Anh…tự nhiên lại nhìn em…chằm chằm vậy?”
Trương Thời Khuynh không trả lời, hỏi cô một câu chẳng liên quan: “Nói xong chưa?”
Tử Vân Tử lúng túng chớp mắt liên tục, miệng cô chỉ theo phản xạ nói ra chứ đầu trống rỗng chẳng nghĩ được gì.
“Rồi ạ?”
Trương Thời Khuynh vẫn nhìn cô như thế, chưa một chút thay đổi.
Giây sau, bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên gò má cô, khiến cô hồi hộp nhắm chặt mặt lại.
Hơi ấm trên bàn tay vừa rời khỏi, một giọng nói quen thuộc phát ra: “Xong rồi”
Xong? Chuyện gì xong rồi cơ?
Tử Vân Tử từ từ mở mắt ra, quét mắt nhìn Trương Thời Khuynh đang ăn ngon lành.
Cô nhớ là cảm giác như anh vuốt khoé môi mình một cái. Vẫn chưa hiểu chuyện gì, cô hỏi anh: “Anh vừa làm gì…vậy?”
Trương Thời Khuynh chỉ lên khoé miệng minh họa cùng câu trả lời: “Dính nước sốt”
Tử Vân Tử: “…”
Trương Thời Khuynh chỉ là không muốn cắt ngang chuyện Tử Vân Tử đang nói, chầm chậm đợi cô nói xong mới lau giúp.
Tử Vân Tử rơi vào tình trạng rối bời, vô lý trách mắng: “Vậy…anh cũng đừng nhìn em với ánh mắt ấy”
Anh nhìn cô hỏi cho ra chuyện: “Ánh mắt nào?”
Anh vô tội, nhìn người khác thế nào hoàn toàn không cố ý. Ba mẹ sinh anh ra với đôi mắt kia, anh nhìn thế nào cũng hoàn toàn tự nhiên.
Là do cô rung động trước, bị anh làm hớp hồn!
Lúc này ti vi sáng dòng chữ của một bộ phim sắp chiếu.
Tử Vân Tử biết không thể vô lý, mang chuyện kia ra lấn át: “Tên phim kia…có nghĩa gì vậy ạ?”
Trương Thời Khuynh nhìn lên ti vi, đọc thành tiếng: “Tôi yêu em”
…