Hãy Đến Hôn Em

Chương 24: Về Nhà


Lục Hạo Nam hiếm khi về nhà nên không biết rõ nh hình trong nhà dạo

gần đây. Mãi đến lúc về đến nhà, gặp chị dâu Ninh Hinh đang dỗ dành

Miên Miên ăn cơm, anh mới biết anh cả đã quay về Bắc Kinh.

Miên Miên vừa tròn sáu tuổi, vẻ ngoài giống Ninh Hinh đến bảy tám phần,

nh nh cũng giống hệt mẹ, ngoan ngoãn không quấy phá, là một đứa bé

không khiến người ta phải lo lắng quá nhiều. Chỉ cần dịu dàng dỗ dành hai

câu, bé sẽ ngoan ngoãn nghe lời người lớn chứ không như những đứa bé

khác, quậy đến mức hận không thể phá nhà.

Vẻ mặt Lục Hạo Nam không có gì thay đổi nhưng thực ra suy nghĩ của anh

đã trôi dạt đến tận chân trời. Anh nghĩ, nếu như Trình Mẫn bằng lòng sinh

con thì tỷ lệ sinh ra một đứa nhóc coi trời bằng vung khá cao.

Bé con sống với ba mẹ ở nơi khác quanh năm nên không có ấn tượng gì với

người chú hai là anh, Ninh Hinh bảo bé chào hỏi thì bé nhút nhát nhìn anh,

chần chừ một lúc lâu mới nhỏ giọng gọi: “Chú hai.”

Anh không biết phải gần gũi với trẻ con thế nào nên không dám tùy ện

đến gần bé, sợ sẽ hù dọa bé nên chỉ trầm giọng chào hỏi bé. Lát sau thì

biến thành trò chuyện với chị dâu cả Ninh Hinh hai câu.

Ninh Hinh nhỏ hơn anh cả hai tuổi và bằng tuổi anh. Cô xinh đẹp tự nhiên

lại chăm sóc tốt nên dù đã qua tuổi ba mươi mà trên mặt vẫn không có lấy

một nếp nhăn, làn da mịn màng căng bóng. Không hề ngoa chút nào khi

bảo cô mới hai mươi tuổi, chắc cũng có người n.

Cô lau hạt cơm dính ở khóe môi con gái, cười bảo: “Hôm qua mẹ còn nhắc

đến chuyện chú và chú ba không có nhà, ai ngờ hôm nay hai chú đều về.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.”

Lục Hao Nam cười không nói gì, không phải chú ba biết chọn ngày mà là đã

hỏi thăm anh trước rồi.

Tối hôm qua Trình Mẫn cứ đòi xem phim kinh dị nên anh đành phải liều

mình ếp quân tử. Suốt thời gian xem phim, gương mặt cô luôn căng

thẳng, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cô cũng giật mình. Khoa trương

nhất là trên màn hình vừa xuất hiện cảnh nữ quỷ mặt mày be bét máu bò

từ cầu thang xuống, cô đã cứng người quay đầu nhìn anh rồi lặng lẽ dịch

sát vào lòng anh.

Anh còn tưởng Trình Mẫn không sợ mấy thứ giả tạo này, ai ngờ cô muốn

xem nhưng lại sợ, chỉ kém chưa run lẩy bẩy thôi. Nhưng anh cũng chỉ dám

chế giễu hành vi nhát gan của Trình Mẫn ở sau lưng, bên ngoài anh vẫn

bình nh như cũ, vuốt ve lưng cô an ủi.

Nhưng Lục Cảnh Hàng không có mắt đã gọi điện thoại đến vào đúng lúc ấy.

Lục Hạo Nam còn tưởng cậu có chuyện gì quan trọng nên đành phải buông

Trình Mẫn ra và bước ra sân thượng nghe máy.

Kết quả thằng nhóc này gọi để hỏi thăm xem bao giờ anh về nhà. Lục Cảnh

Hàng rất biết nh toán, dù sao cũng phải m thời gian hoàn thành nhiệm

vụ về nhà, chi bằng lôi kéo anh hai về chung, như thế thì ba mẹ sẽ không

càm ràm cậu nữa.

Lục Hạo Nam biết thừa cậu đang nghĩ gì nhưng không nói toạc ra mà

ngược lại còn nói rất cụ thể.

Đương nhiên đây không phải biểu hiện của nh anh em thân thiết mà vì

anh chỉ muốn kiếm một tấm đệm lưng thôi.

Ba anh em họ cùng ở nhà là một chuyện rất hiếm thấy, ngay cả dịp Tết cũng

không có cảnh này. Mẹ cứ mong bọn họ ở nhà lâu một chút, bây giờ cuối

cùng cũng đạt ước muốn nên mặt mày hớn hở suốt cả ngày. Bà lo đầu bếp



không hiểu rõ khẩu vị của các con nên đã tự mình ra trận, bận rộn trong

nhà bếp suốt một lúc lậu.

Lục Hạo Nam bị ba gọi vào thư phòng, anh cũng đã đoán trước sẽ có màn

này nên khá bình nh. Anh vào thư phòng, đóng cửa lại, thấy ông khỏe

mạnh bừng bừng, không giống như đang khó chịu thì thả lỏng đôi chút.

Thực ra ông cụ không hay bộc lộ tâm trạng trước mặt các con. Ông giương

mắt nhìn Lục Hạo Nam, vẻ mặt lập tức chuyển sang nghiêm nghị, lời nói ra

cũng không hề dễ nghe.

Trời đang trong vắt bỗng chuyển thành âm u, Lục Hạo Nam dễ dàng đoán

được nguyên nhân. Trực giác bảo anh hôn nhân là chuyện quan trọng

trong mắt ba mẹ, đề tài trò chuyện chủ yếu ngày hôm nay sẽ là nó.

Quả nhiên, ba anh nghiêm nghị nói chuyện chính với anh xong thì bắt đầu

bóng gió anh bất hiếu, đã qua tuổi gây dựng sự nghiệp mà vẫn không có ý

định kết hôn.

Lục Hạo Nam không phản bác gì, ngoan ngoãn nghe dạy dỗ. Không phải là

anh không nghĩ mà là Trình Mẫn thay đổi thái độ liên tục, nếu lúc này lại

xung đột với người nhà thì không hay chút nào. Sau khi suy xét thiệt hơn,

anh chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe ba mẹ dạy bảo.

Ông cụ hiểu rõ nh nh của con trai mình, ngoài mặt giả vờ nghe rất chăm

chú nhưng thực tế không để vào tai, chỉ làm theo ý mình. Chỉ là bây giờ nó

đã trưởng thành nên giấu diếm mọi thứ tốt hơn. Kỳ thật ông cụ rất yên

tâm về đứa con trai này, có chừng mực ến lui đúng lúc, có tài năng lại có

nghị lực, là người nổi bật nhất trong số những người cùng thế hệ. Nếu

không phải chuyện kết hôn không để người lớn bớt lo thì chắc chắn ông sẽ

không gọi Lục Hạo Nam đến càm ràm.

Ông cụ tức giận nói rất nhiều nhưng Lục Hạo Nam vẫn bình chân như vại,

không có một chút vẻ mặt khác thường nào. Anh đang nhìn chằm chằm

vào chỗ nào đó ở phía trước, giống như đang suy nghĩ viễn vông.

Ông cụ nhìn thấy dáng vẻ đó của anh thì càng tức giận hơn nhưng nghĩ đến

lời dặn dò của vợ thì cố kìm chế nh nh. Dù sao con trai cũng hơn ba

mươi tuổi rồi, có giận lên rồi dùng gia pháp thì nó cũng chưa chắc đã nghe

lời.

Ông cụ dịu giọng hỏi, “Mẹ con thấy con bé nhà họ Mạnh không tồi, con

thấy sao?

Ngay cả mí mắt Lục Hạo Nam cũng không nâng lên, anh nói thẳng. “Ba đã

nói rồi đó, là mẹ thấy cô ấy không tệ.”

Ông cụ bình nh hỏi: “Thế con nói ba nghe xem, con thích mẫu người như

thế nào?”

Lục Hạo Nam bỗng im lặng, không lên ếng. Anh chắc chắc ba mẹ sẽ không

vừa mắt người mà anh thích, họ chỉ thích một cô gái hiền thục dịu dàng,

môn đăng hộ đối. Ninh Hinh chính là một ví dụ hoàn hảo, còn Trình Mẫn

hợp gu anh chứ không hợp gu của họ.

“Nói đi.”

Lục Hạo Nam thầm thở dài, anh nói: “Tùy duyên ạ.”

Hai chữ đơn giản này khiến ông cụ nổi trận lôi đình, với cái thái độ qua loa

này, nếu thật sự để anh tùy duyên thì e rằng cả đời này anh sẽ không cưới

vợ.

Ông cụ bị anh chọc tức thì bảo: “Anh nói thật đi, có phải anh không có ý

định lập gia đình không?”

Đương nhiên Lục Hạo Nam không dám nói thật, sắc mặt ông cụ đã xanh

lét, anh đâu ngốc đến mức đâm vào họng súng. Anh khéo léo nói, “Ba, dưa



hái xanh thì không ngọt, tùy ện m một cô gái rồi kết hôn thì có ý nghĩa gì

chứ?”

“Không ai bắt con phải tùy ện.”

Đây chính là kẻ hở trong lời ba anh, Lục Hạo Nam thử thuyết phục ba mình:

“Đã thế thì sao ba lại không đồng ý với hai chữ tùy duyên con đã nói? Sao

ba phải sốt ruột thế?”

Anh nói rất có lý, nhưng tư tưởng này phù hợp với thế hệ anh còn đối với

thế hệ trước thì vẫn hơi khó chấp nhận. Ba anh phản đối, thậm chí còn

dùng uy nghiêm của người cha dọa anh.

Lục Hạo Nam bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Mỗi lần về nhà, anh đều

phải vào đây, lần nào cũng như đưa thân vào lò lửa, lúc rời đi cũng uể oải

rã rời. Nhưng anh đã không còn là anh của năm đó, khi ấy anh còn quá non

nớt, dưới áp lực của gia đình đã từ bỏ lý tưởng ban đầu của mình, bây giờ

anh sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa.

Trước kia anh không quá n tưởng vào thứ hư vô mờ mịt như nh yêu.

Trong môi trường sống của anh, nh yêu là thứ rẻ mạt, cái gọi là nh yêu

không có sức hút bằng quyền lực và địa vị. Vì quyền lực mà vứt bỏ bạn gái

mối nh đầu để cưới người khác, thậm chí còn có thể vứt bỏ cả con của

mình. Có thể nói nh yêu chẳng đáng là gì, bởi vì đến nh thân cũng có thể

không nhận. Đứng trước tấm gương quyền lực, con người đã bộc lộ rõ vẻ

mặt xấu xa độc ác của mình nên anh không cho phép mình n tưởng vào

thứ đó.

Nhưng anh lại gặp được Trình Mẫn. Anh đã từng tự hỏi về nguyên nhân

mình chìm đắm trong đó rất nhiều lần nhưng không m ra lý do phù hợp.

Nhưng nh cảnh giữa anh và Trình Mẫn tuyệt đối không phải kiểu “nh yêu

chẳng biết nảy mầm từ bao giờ nhưng càng ngày càng sâu đậm”.

Vào lúc này, Lục Hạo Nam nghĩ cuối cùng anh cũng m được đáp án.

Anh và cô, cùng chung chí hướng.

Lục Hạo Nam nhìn thẳng vào mắt ba mình, người cha từng giống như một

thiên thần cao lớn trong mắt anh ngày càng già yếu, hai bên tóc mai và mỗi

một nếp nhăn trên trán đều đang tuyên bố sự thật này. Anh cảm khái đồng

thời cũng chần chừ.

Một lát sau, cuộc trò chuyện này kết thúc bởi vì mẹ anh gọi mọi người ra

ăn cơm.

Nhưng ba đã nói xong thì đương nhiên cũng không thể thiếu phần của mẹ.

Lục Hạo Nam nghe mẹ nhắc đến chuyện này, anh không muốn động đũa

nữa, hiển nhiên là không còn khẩu vị.

Mẹ nói: “Con bé Uyển Nghiên kia rất xinh đẹp. Hai nhà chúng ta qua lại

cũng nhiều, hiểu rõ lẫn nhau, mẹ thấy rất tốt.”

Lục Hạo Nam ăn cơm, anh điềm nhiên như không, một mực giả ngu.

Mẹ thấy anh không có phản ứng gì liền nói bóng gió với ba anh, “Khi còn

bé Uyển Nghiên hay đến nhà chúng ta chơi, vừa vào nhà đã dính lấy thằng

hai…”

Lục Hạo Nam không nghe nổi nữa, anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Mẹ, mẹ nhớ

nhầm rồi, Uyển Nghiên và chú ba có quan hệ khá tốt.”

Lục Cảnh Hàng bị sặc, ho khù khụ, thầm mắng anh hai không tử tế. Vì để

tránh tai bay vạ gió, anh không thể không lên ếng: “Mẹ, mẹ đừng mai mối

bậy bạ nữa.”

Mẹ anh nghe vậy thì nói với vẻ sâu xa: “Con và anh hai con sớm lập gia

đình thì mẹ mới không lo lắng nữa.”