Nguyên Hạ trở về nhà, tắm rửa qua một chút, như thường lệ chọn một bộ quần áo công sở thoải mái. Xuống nhà đi vào phòng bếp lấy ra một một lát thịt ức gà đã ướp sẵn, chiên vàng hai mặt bày ra đĩa, lại lấy thêm một lát bánh mỳ, cứ như vậy bữa trưa qua loa đơn giản đã hoàn thành.
Bình thường cô không hay nấu ăn, chỉ vì bản thân công việc bận rộn, ngày ngày tăng ca đi công trình là chuyện như cơm bữa. Thêm vào đó cô cũng không cảm thấy món ăn của mình làm có thể ăn được.
Ăn được phân nữa thì tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ truyền đến, cô nhanh nhẹn vào phòng. Nhìn thấy người gọi đến, cô bèn nhấn nút nghe.
“Chị Tĩnh”
“Nguyên Hạ, hôm qua em không sao chứ?”
“Em không sao”
Nguyên Hạ mở loa lớn để điện thoại xuống giường, không nhanh không chậm gấp gọn lại đống chăn gối lộn xộn.
“Sáng nay em không đến công ty, nên chị đã thay em xin nghỉ một buổi rồi. Chị nói em nghe, cũng thật kỳ lạ hôm qua về đến nhà là chị liền ngủ mê man đến sáng hôm sau”
“Chị, hôm qua chúng ta bị người khác chơi xấu, bị bỏ thuốc rồi”
“Cái gì?”
Lưu Tĩnh hét lớn, xém chút đem chuyện xấu của bọn họ truyền khắp công ty”
“Chị nhỏ tiếng chút, chị muốn cả công ty đều biết sao?”
Nguyên Hạ có ý tốt lên tiếng nhắc nhở. Cái chị gái Lưu Tĩnh này cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách rất dễ kích động, một chuyện be bé cũng có thể bị cô ấy làm thành chuyện lớn.
“Chị biết rồi, nhưng mà em không sao thật chứ? Vậy hôm qua em về kiểu gì vậy?”
Lưu Tĩnh nhìn khắp văn phòng một cái, cũng may giờ này mọi người đều đã đi trà chiều. Nhưng cô vẫn cẩn thận nói nhỏ vào điện thoại.
“Ừm thì, em gặp được người tốt, người ta đã đưa em về”
Nói đến đây, cô không kiềm chế được mà nhớ đến gương mặt thâm trầm của người đàn ông đó. Mày kiếm, mắt hai mí, mỗi khi anh ta suy nghĩ nét mặt đăm chiêu khó đoán. Nguyên Hạ lắc mạnh đầu, ép bản thân không nghĩ tới nữa. Cô lại quay sang tiếp tục cuộc gọi.
“Người tốt nào lại đứng trước gái xinh mà không động lòng?”
“Thôi không nói với chị nữa, giờ em đến công ty. Lát nữa gặp!”
Nguyên Hạ cúp máy, quay lại nhà tắm thoa lại kem chống nắng, trang điểm nhẹ nhàng một chút. Sau khi làm xong mọi thứ mới lấy túi xách ra khỏi nhà.
***
Trong văn phòng, mọi người đang tập trung làm việc, ai làm việc của người nấy. Nguyên Hạ bước vào, về bàn làm việc của mình, chỉnh sửa bản vẽ được một một lúc thì Lưu Tĩnh đến.
“Đi họp thôi cô gái”
Lưu Tĩnh mang đến cho cô một ly cà phê, đầu giờ chiều rồi nhìn ai cũng uể oải, buồn ngủ, có người trên bàn còn để cả hai ly cà phê loại mạnh để giực dậy tinh thần làm việc.
Nguyên Hạ nhận lấy, nói cảm ơn, Lưu Tĩnh đối xử với cô ấy rất tốt. Trước đây khi mới vào công ty cô thường bị người khác sai vặt, nhưng cũng may lúc ấy có Lưu Tĩnh. Chị ấy vào công ty trước cô 2 năm, kinh nghiệm làm việc và cả cách ứng phó nơi công sở cũng nhiều hơn hẳn cô. Lúc đó nhờ vậy mà cô thoát khỏi không ít ải khó.
“Chị, hôm qua trở về an toàn chứ?”
“An toàn, nếu không chị đã không đi làm hôm nay rồi. Ngược lại là em, còn dám ở chung với đàn ông trong tình cảnh đó”
“Người hôm qua em có quen biết không?”
“Có biết nhưng không tính là quen”
Lưu Tĩnh đánh mạnh vào vai cô, cái con nhóc này đúng là gan to.
“Em bị ngốc hả? Gan to như vậy. Anh ta có làm gì em không?”
“Chị nghĩ gì vậy không biết, anh ta không có làm gì hết. Đi họp thôi”
Hai người nối đuôi nhau vào phòng họp, suốt quãng đường đi Lưu Tĩnh ở bên tai cô cằn nhằn không ít, cô chỉ có cách dỗ ngọt chị ấy.
Cuộc họp hôm nay là cuộc họp hằng tháng, tổng kết những dự án đang thực hiện, tồn đọng. Không khí khá căng thẳng, vì một phương án thiết kế gần đây của bọn họ bị khách hàng phản ánh khá nhiều.
Ai cũng hiểu trong lòng, làm ngành như bọn họ không thể để bị đánh giá không tốt, nếu không người khác sẽ khó mà đặt lòng tin giao việc thiết kế nhà. Chỉ cần một đánh giá tiêu cực thì phải mất rất lâu thời gian và công sức mới lấy lại được uy tín.
“Rốt cục ai làm cái dự án này đây? Tôi nói cho mọi người biết, chuyện này đã đến tai ban lãnh đạo. Bây giờ ai đứng ra xử lý tàn dư đây?”
Tần Lãnh tức giận đập mạnh văn kiện lên bàn. “Bốp” một tiếng, những người có mặt ai nấy đều bị tiếng động lớn làm cho giật mình. Nhưng tuyệt nhiên không ai lên tiếng, ai cũng không muốn ôm cục nợ này vào người.
“Rốt cục mọi người làm sao vậy? Tôi đã không truy cứu, chỉ cần xử lý chuyện phía sau thôi, vậy mà cũng không ai làm đúng không? Vậy tôi thuê mọi người về làm gì hả?”
Tần Lãnh nhìn một lượt những người có mặt, lại nhìn sang Trần Đình. Bình thường cô ta rất năng nổ, vậy mà hiện tại cũng không có động thái nào.
Thiết kế này là do một tổ thiết kế đứng ra xử lý không phải cá nhân, giờ trách bọn họ cũng không có ích lợi gì. Người khách hàng kia cũng muốn đổi người thiết kế, trước khi hậu quả chuyện này lớn hơn anh ta phải tìm được một người có năng lực một chút xử lý chuyện này.