Kết Thúc Bao Ân Oán

Chương 27: MƯỜI NĂM


 

Tại biệt thự của Thiên Phúc, sau khi Đức Chinh rời khỏi, Tử Kiệt mới dám tiến vào. Từ ngày An Nhiên bỏ đi, tìm kiếm mấy hôm thế nào cũng không được, Thiên Phúc đã đổ bệnh. Bệnh thân thể không nghiêm trọng bằng tâm bệnh của anh.

Vẻ mặt Tử Kiệt chùng xuống. Trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, nhìn Thiên Phúc nằm trên giường mà đôi mắt đỏ lên chực khóc. Sự việc nghiêm trọng, nếu không nói thì bản thân không biết phải giải quyết thế nào. Nhưng nếu bây giờ chủ nhân biết được thì không biết cú sốc này anh có chịu nổi hay không.

Suy nghĩ một hồi lâu, Tử Kiệt mới tiến đến quỳ xuống bên cạnh giường. Thiên Phúc nghiêng đầu nhìn cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên. Dù là thuộc hạ theo ánh bao nhiêu năm nhưng anh luôn coi Tử Kiệt như anh em, chẳng bao giờ đối xử theo kiểu bề trên nên hành động này của Tử Kiệt làm anh có chút kinh ngạc.

-Cậu làm cái gì thế hả?

Giọng nói yếu ớt của Thiên Phúc càng làm cho Tử Kiệt cảm thấy ray rứt trong tâm vì đã tắc trách không hoàn thành được nhiệm vụ mà chủ nhân tin tưởng giao phó:

-Chủ nhân, tôi xin lỗi… đứa bé…

Thiên Phúc nhíu mày. Cảm giác được có chuyện không hay nhưng hiện tại sức khỏe anh quá yếu nên ngay cả việc ngồi dậy cũng khó khăn, chỉ đành chờ đợi Tử Kiệt nói rõ tình huống:

-Đứa bé … của cô An Nhiên đã… biến mất. Là do tôi không có năng lực. Nhũ mẫu và bảo vệ đều bị đánh thuốc mê…

Sắc mặt Thiên Phúc co rút. Tại sao lại như vậy? Phải chăng Thiên Bảo đặc phát giác ra sự tồn tại của đứa bé? Nếu như vậy người dụ An Nhiên đi có phải là Thiên Bảo?

Anh cố gắng hết sức nhỏm người dậy:

-Mau cho người đi tìm….. lục tung thành phố này lên…. cũng phải tìm cho bằng được đứa bé… khụ…khụ..khụ…

-Chủ nhân… chủ nhân…



------

Mười năm sau.

Sân bay quốc tế thành phố, một người phụ nữ với vóc dáng thon thả trong bộ đầm bó sát màu đen vừa vặn tôn lên những đường cong khêu gợi mà khi cô lướt qua ai cũng muốn quay nhìn.

An Nhiên không để tâm đến ánh mắt xung quanh mà chỉ chăm chú nhìn về phía trước. Một tay cô kéo chiếc valy to, tay còn lại nắm lấy bàn tay của một bé trai khoảng chừng mười tuổi. Đứa bé có mái tóc được uốn xoăn và cắt tỉa gọn gàng. Gương mặt điển trai tràn đầy hưng phấn trước một môi trường lạ lẫm.

-Mama, đây là quê của con sao? Cái mà mama gọi là Việt Nam ấy.

An Nhiên cười to:

-Việt Nam là một đất nước, không thể gọi là cái. Đây là nơi con được sinh ra.

-Ok, hiểu rồi.

Cô xoa đầu cậu bé:

-An Bình, giờ mẹ đưa con đến phòng làm việc của baba nhé. Con ở đó chơi với baba, Mama đi công việc một lúc sẽ sang đón con, chịu không?

-Ứ, con muốn đi cùng mama cơ…

-Nhưng đó là nơi người lớn bàn công chuyện làm ăn. Mama không có thời gian chơi với con. Mà con cũng không thích hợp với nơi đó.

Cậu bé phùng má, bĩu môi tỏ thái độ rất không hài lòng nhưng cũng biết mình không thay đổi được gì nên im lặng không phản bát.

Thấy biểu hiện của con trai, cô biết cậu đang khó chịu. Đưa tay khoác vai cậu bé kéo sát vào người mình, cô nhỏ giọng an ủi:



-Khi xong việc, mama sẽ chở con đi ăn kem, chịu không?

-V..â…n…g.

An Bình trả lời mà trong lòng thầm oán. Mama cứ nghĩ cậu là đứa bé không bằng. Lúc nào cũng mang kem ra dụ dỗ. Cậu đã mười tuổi rồi, đâu phải trẻ con. An Nhiên nhìn cậu bé bật cười. Hai mẹ con leo lên chiếc xe hơi đã chờ sẵn bên ngoài .

Đã mười năm xa quê hương, nhìn cảnh vật cũng không thay đổi mấy làm lòng cô có chút bồi hồi. Mười năm trước, lúc cô tỉnh dậy thì đã ở một nơi xa lạ, một đất nước xa lạ cùng những người cô không hề quen biết. Lúc này cô mới biết Chu Bằng là người đã cứu mạng cô từ dưới sông.

Sau khi hỏi thăm tình cảm của cô,Chu Bằng đã giúp cô hoàn tất mọi thủ tục ly hôn với Thiên Bảo tại Việt Nam và giúp cô định cư ở Mỹ. Mười năm nay cô thay hắn chăm sóc đứa con trai vừa mới chào đời đã mất mẹ của hắn. Đứa bé cũng trạc tuổi con trai cô nên cô coi nó như con đẻ của mình.

Chu Bằng hứa với cô, nếu cô chịu ở bên cạnh hắn, chăm sóc tốt cho con trai hắn, hắn sẽ thay cô trả thù cho con trai của cô. An Nhiên đã không lưỡng lự mà ngay lập tức gật đầu đồng ý. Chu Bằng có ơn với cô, cô sẽ dùng phần đời còn lại để trả. Còn những kẻ đã đẩy cuộc đời cô xuống vực sâu thống khổ, cô cũng sẽ dùng cả đời này để khiến chúng thân bại danh liệt.

Chu Bằng còn để cô tự đặt tên cho thằng bé nên cô lấy cái tên mà cô dự định sẽ đặt cho con trai mình để làm tên của đứa trẻ. An Bình, cô đã từng mong con trai mình chào đời sẽ có được một đời bình an sống trong vui vẻ. Ai có ngờ được nó còn không được đón tuổi đầu đời đã…

Những kí ức ùa về như nhát dao nhói tim làm khóe mắt cô cay xè. Vội vàng chớp chớp mắt để thu lại cảm xúc, nhưng cũng không qua mắt được An Bình:

-Mama khóc đấy à?

-Không có đâu con. Vì xa quê lâu quá nên mama xúc động chút thôi.

-Không sao. Phụ nữ hay khóc nhè cũng là chuyện thường tình. Mama cứ tựa vào vai con mà khóc, không cần phải ngại đâu ạ.

Cô phì cười nhéo cái má phúng phính của cậu bé:

-Ông cụ non.