Mười năm trôi qua, dưới sự dẫn dắt của Thiên Bảo, sự phát triển của công ty rất ổn định. Những dự án bị cổ đông thu hồi vốn dẫn đến không đủ vốn xoay vòng mười năm trước đã được một tập đoàn Grand thần bí ở Mỹ trợ giúp nên đã suông sẻ vượt qua.
Cho đến bây giờ anh vẫn chưa biết chủ nhân thực sự của Grand là ai. Theo thông tin, tuần này đại diện của Grand sẽ đến Việt Nam. Anh cũng đã đánh tiếng muốn gặp mặt nên giờ chỉ chờ đối phương đồng ý là được. Nếu không có sự giúp sức của Grand, thời điểm đó anh cũng không biết có giữ được công ty hay không nữa.
-Tổng giám đốc, đại diện của Grand đã đến. Nhưng người của chúng ta không đón được. Họ hẹn chiều nay gặp mặt tại công ty.
Giọng nói của Tiểu Long cắt ngang dòng suy tư của anh. Anh ngồi thẳng người dậy trên ghế với vẻ nghiêm túc:
-Vậy sao? Kiểm tra lịch trình chiều nay, hoãn lại tất cả. Chuẩn bị đặt trước bữa tối cho tôi.
Vừa qua trưa, Tiểu Long lại hớt hải chạy như bay vào phòng tổng tài:
-Cậu chủ.. à.. Tổng giám đốc..
Thiên Bảo ngước mắt nhìn vẻ mặt bối rối của Tiểu Long:
-Hửm..
-Người… người đại diện của Grand… đã đến bên ngoài..
-Sao lại đến giờ này? Không phải báo 3g chiều sao?
Thiên Bảo gấp tài liệu trong tay, nhanh chóng đứng dậy. Anh không để ý đến nét mặt sượng sùng của Tiểu Long không hề trả lời câu hỏi của anh, chỉ vội vàng đứng lên đón khách.
Cửa phòng tổng tài mở ra, Thiên Bảo toàn thân đơ ra. Nụ cười cứng đờ trên mặt. Người phụ nữ thướt tha trong bộ sườn xám bó sát màu đỏ vô cùng bắt mắt với gương mặt xinh đẹp không chút vết tích nhưng lại rất quen thuộc với anh.
An Nhiên từng bước nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Thiên Bảo, đưa tay đẩy gọng kính lên trên đỉnh đầu để lộ đôi mắt to tròn đen láy cùng nụ cười tươi tắn trên mặt:
-Chào anh, chồng cũ. Chúng ta lại gặp nhau nhỉ?
Thiên Bảo sửng sờ nhìn cô. Mười năm rồi, dù anh cho người lục tung mọi nơi cũng không tìm được cô. Cái ngày mà luật sư mang giấy tờ ly hôn, anh cũng đã cho người theo dõi nhưng rồi không tìm được manh mối nào của cô. Vậy mà giờ đây cô xuất hiện trước mặt anh hoàn hảo không chút tì vết.
An Nhiên thấy anh thất thần nhìn mình thì bĩu môi châm biếm:
-Ồ, gặp lại tôi ở đây có vẻ làm anh kinh ngạc và thất vọng không ít phải không?
Cô xoay người liếc mắt nhìn Tiểu Long:
-Tôi muốn nói chuyện riêng với chồng cũ của tôi. Phiền cậu ra ngoài một chút có được hay không?
Tiểu Long cũng là người thức thời, đương nhiên cậu ta biết mình không thích hợp ở nơi này vào thời điểm này nên cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng, nhanh tay khép cửa lại. Vừa quay ra đã thấy hai người vệ sỹ đứng hai bên cửa. Tim cậu đập thình thịch rời đi.
“Chát”… một âm thanh thâm thúy vang lên trong yên lặng. Gương mặt của Thiên Bảo lệch sang một bên, trên má hằn lên một dấu tay nhàn nhạt.
-Đây là dành cho con trai tôi. Còn đây…
“Chát”…
-…là dành cho tôi..
Giọng nói lạnh lùng không chút hơi ấm, An Nhiên cười nhạt. Trong đôi mắt xinh đẹp chứa đựng đầy thù hận như ngọn núi lửa sắp phun trào. Cô hoàn toàn không có ý muốn che dấu hận ý của cô đối với Thiên Bảo.
Thiên Bảo cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau hai cái tát:
-Cô… cô dám đánh tôi?
Anh toan tính đưa tay lên muốn tát cô một cái, nhưng điều bất thường xảy ra. Cổ tay của anh đột nhiên bị bàn tay nhỏ nhắn của cô tóm gọn, nắm chặt đến nỗi anh muốn động đậy cũng rất khó khăn.
-Anh tưởng tôi vẫn là con ngốc như ngày xưa sao? Anh tưởng An Nhiên của mười năm sau vẫn là cô gái nhu nhược mặt sức để anh đánh đập sao? Đừng có mơ nữa.
Cổ tay của Thiên Bảo bị An Nhiên nắm lấy có chút đau. Anh nhíu mày cố cử động để thoát khỏi trói buộc của cô nhưng không được. Trong lòng anh có một dự cảm không lành.
"Chuyện quái gì xảy ra vậy? Một người phụ nữ có thể có sức mạnh đến thế này sao?”
Anh ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm. An Nhiên trước mặt anh đúng là không giống ngày xưa. Người phụ nữ trước mặt anh tràn đầy hận thù, lại mang trong người một sức mạnh kinh người làm anh có hơi hoảng sợ.
Trong tay An Nhiên xuất hiện một cái gạt tàn thủy tinh trước đó vẫn còn nằm trên bàn làm việc của anh. “Choang…”. Mảnh thủy tinh văng tung tóe, mặt bàn lên xuống một vết to:
-Đã từng là vợ chồng. Nhưng anh đã từng đứng yên nhìn tình nhân của mình hành hạ tôi đến thân bại danh liệt. Anh đã từng giương mắt nhìn tôi chịu nhục, chịu đau. Cảm giác ấy, tôi sẽ trả lại cho các người, từng chút, từng chút một.
Dứt lời, mảnh thủy tinh sắc bén trong tay cô nhanh chóng rạch một đường trên mặt anh. Một vết sẹo dài từ trán kéo dài từ trán xuống gần đến cằm anh. Từng giọt máu nhỏ xuống từ gương mặt của anh. Đau đến nỗi anh muốn xuýt xoa một tiếng. Vết thương tuy không sâu, nhưng cũng đủ làm anh thống khổ.
An Nhiên cười một cách lạnh lùng nâng gương mặt đầy máu của anh lên:
-Tôi sẽ khiến các người sống không được, chết cũng không xong.