-Tôi đã nói rồi. Tôi không cho phép thì em chưa có quyền chết. Em tưởng chết sẽ dễ dàng đến thế sao?
Thiên Bảo nghiến răng cười lạnh, một tay nhẹ nâng cằm cô lên, bàn tay anh tăng thêm lực đạo như muốn nghiền nát nó:
-An Nhiên, em muốn chết cũng được, nhưng phải có sự cho phép của tôi. Em không chết trước tôi được đâu.
Khi nhìn thấy cô ngã xuống, mặc dù đã chuẩn bị trước, nhưng tim anh vẫn đập hẫng một nhịp. Bên dưới, tiểu Long đã cho người tiếp ứng bằng bạc đệm để đón đỡ cô. Theo lệnh của anh, sau khi đón được sẽ cưỡng chế đưa cô về biệt thự, gọi bác sỹ gia đình đến chăm sóc cho cô.
An Nhiên lạnh nhạt nhìn anh:
-Anh không phải là con người. Anh là một con quỷ. Một con quỷ khát máu thì có thể chết sao?
Trong đôi mắt to tròn giờ đây chứa đầy căm hận, điên cuồng căm hận. Nhưng gương mặt Thiên Bảo vẫn không đổi sắc:
-Vậy nên tôi cũng không thể để cho em chết trước. Hiểu không? Có nghĩ thôi cũng đừng nghĩ đến.
Sự tuyệt vọng hiện lên trong ánh mắt của An Nhiên:
-Thiên Bảo, anh cần gì phải như vậy. Thả tôi đi… cầu xin anh….. hãy buông tha cho tôi đi…. Có được không? Chúng ta cần gì phải dày vò nhau thế này chứ?
Cô không muốn sống cuộc sống thế này. Đây không phải cuộc sống mà cô mong ước. Cô không muốn trở thành món đồ chơi trong tay Thiên Bảo.
-Em là vợ tôi, là vợ của tôi có hiểu không? Làm sao tôi nỡ để em đi chứ?
-Nhưng anh không yêu tôi, tôi cũng không muốn cuộc sống này, tôi không muốn ở bên cạnh anh. Hoặc là anh giết chết tôi đi, hoặc là anh để tôi đi khỏi nơi này.
-Đi khỏi nơi này? Đi khỏi đây để em có thể tự do quay về bên cái tên cặn bã đã cùng em sinh ra cái thứ nghiệt chủng kia sao?
Cái tên cặn bã mà anh nói, bản thân cô cũng không biết là ai, cũng không biết tại sao mà anh lại có ý nghĩ cô ngoại tình với kẻ đó nữa. Thiên Bảo thấy cô không trả lời thì nổi nóng gằn giọng:
-Được, em muốn đi sao? Nếu vậy tôi sẽ chìu theo ý em.
Anh đứng dậy tháo dây thắt lưng trên người xuống, trong đôi mắt đen sâu thẳm chỉ còn ánh lên hai chữ tàn nhẫn.
Vụt….vụt…
Tay anh đưa dây thắt lưng lên cao rồi quật xuống một cách điên cuồng trên tấm lưng bé nhỏ của An Nhiên, để lại những vết lằn đỏ rực. Nhanh chóng dưới những cú quật mạnh, vết thương đã bắt đầu rướm máu. Bộ đồ ngủ trên người cô dần dần bị màu đỏ của máu bao trùm. An Nhiên bất lực rên lên những tiếng đau đớn:
-A.. a…a.. Đau…. Đau quá….
Cô yếu ớt mở giọng cầu xin:
-Anh… giết chết …tôi đi. Xin anh… hãy …giết chết tôi đi.
Những vệt máu cứ chầm chậm rỉ ra từ tấm lưng nhỏ bé. Cả người cô run bần bật. Giọng nói lạnh lẽo của Thiên Bảo vang lên bên tai cô:
-Tôi phải đánh cho đến khi nào em chết tâm. Hãy bỏ cái ý niệm muốn rời bỏ tôi để quay về cùng tên cặn bã đó.
Dứt lời, anh lại giơ tay lên chuẩn bị tiếp tục đánh xuống. Đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra, vú Mai từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy An Nhiên thương tích đầy mình nằm thoi thóp trên giường mà lòng bà đau thắt:
-Cậu chủ, xin hãy rũ lòng thương. Cô An Nhiên mới sinh xong, cơ thể còn rất yếu. Với lại, hôm nay là ngày cô An Kỳ hẹn bác sỹ khám thai. Cậu làm ơn tha cho cô chủ An Nhiên.
Thiên Bảo vứt chiếc dây lưng xuống đất, bỏ lại một câu trước khi bỏ đi:
-Hừ, cũng may cho cô đấy. Hãy nhớ lấy bài học ngày hôm nay. Vú Mai, bà đi chuẩn bị xé, tôi đưa An Kỳ đến bệnh viện.
-Dạ, cậu chủ.
Không ai để ý hai bàn tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm. Cũng không ai để ý ở góc hành lang nãy giờ vẫn có một cặp mắt dõi theo tình hình trong phòng.
Vú Mai ái ngại nhìn An Nhiên rồi đi ra ngoài kêu tài xế chuẩn bị xe. Còn lại một mình trong phòng với thân hình đầy máu tươi đau đớn, An Nhiên đột nhiên bật cười. Tiếng cười điên cuồng mà chua chát xót xa.
Ngày cô mang thai, một mình cô tự bắt xe đi bệnh viện khám, một mình cô tự nhìn đứa bé trong bụng mình lớn lên từng ngày, một mình cô mỗi đêm thủ thỉ nói chuyện với thằng bé. Nhưng An Kỳ thì khác. Mỗi lần cô ta nghén, lại được Thiên Bảo nhẹ nhàng dỗ dành. Mỗi lần đi khám thai đều được Thiên Bảo đưa đi.
Cùng là con gái của ông ấy, tại sao lại có sự đối xử khác biệt như vậy? Tại sao lại bất công với cô đến vậy? Tại sao con của An Kỳ thì được chăm bẵm từ trong trứng, còn đứa con tội nghiệp của cô một cơ hội để nhìn cuộc đời cũng không có? Tiếng cười dần chuyển thành tiếng khóc nức nở đau xé lòng. Đau đến nỗi không thở được. Cô đập thùm thụp lên ngực mình mới có thể thở được bình thường.
Vú Mai từ bên ngoài đi vào, thấy tình cảnh của An Nhiên mà không kìm được nước mắt:
-An Nhiên. Cố chịu đựng một chút. Để vú lấy thùng thuốc, khử trùng vết thương rồi bôi thuốc cho con.
-Vú Mai, tại sao ngay cả cái chết con cũng không được lựa chọn? Tại sao ông trời lại bất công với con như vậy hả Vú?