Buổi sáng, An Nhiên dậy thật sớm tất bật chuẩn bị đồ ăn để sẵn trên bàn cho Chu Bằng rồi vội vã thay quần áo. Hắn không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ nên hằng ngày cô đều phải làm đầu bếp riêng cho hắn. Nhưng thật sự hôm nay cô rất nhiều việc, buổi trưa không thể về được nên phải chuẩn bị trước. Xong xuôi, cô mang túi xách chuẩn bị đến công ty thì trên lầu vọng xuống giọng nói có phần khó chịu của Chu Bằng:
-Em đang muốn đi đâu mà sớm vậy?
Cô quay lại nhìn thấy Chu Bằng đứng ở cầu thang. An Nhiên mỉm cười với hắn:
-Anh dậy rồi sao? Đồ ăn sáng em để trên bàn. Tưởng anh được nghỉ nên em không gọi. Em đến công ty sớm chút làm cho xong việc nên có thể trưa nay không về. Em chuẩn bị đồ ăn trưa cho anh luôn rồi. Trưa anh chỉ cần hâm nóng lại thôi. Chuyến đi thực tế của An Bình sắp kết thúc. Lại còn chuẩn bị sinh nhật con nữa. Rất nhiều việc.
Chu Bằng chầm chậm bước xuống lầu đi đến ngồi lên sofa:
-Từ nay em không cần đến Thiên Uy làm việc nữa đâu. Anh sẽ sắp xếp cho em công việc tại phòng nghiên cứu.
An Nhiên quay lại đối mặt với Chu Bằng. Hôm nay, thái độ của hắn rất lạ. Ánh mắt hắn như muốn trốn tránh không nhìn thẳng vào cô như mọi lần.
-Em không có chuyên môn trong việc nghiên cứu của anh. Hơn nữa em có mục đích của mình. Anh không phải không biết.
-Gần một năm rồi. Em đã làm được gì? Từ giờ, em không cần ở bên cạnh Thiên Bảo nữa. Mối thù của em, anh sẽ thay em trả.
An Nhiên thoáng kinh ngạc. Tự nhiên sao hắn lại nhắc chuyện này? Cô mỉm cười đặt đôi giày trên tay xuống mép cửa, quay vào nhà. Đặt túi xách lên bàn, cô ngồi đối diện Chu Bằng:
-Chúng ta đã từng giao ước, anh sẽ giúp đỡ em, hỗ trợ cho em, chứ không phải là người thay em trả thù Thiên Bảo. Việc này em sẽ tự tay làm. Anh đừng xen vào làm gì. Anh phải tin tưởng em chứ?
Chu Bằng trầm mặc nhìn cô. Đã từng một thời gian dài, hắn nói gì cô nghe nấy, bảo gì cô làm nấy không hề làm trái. Nhưng giờ đây, hắn mới thấy rằng quyết định đưa cô về bên cạnh Thiên Bảo là một sai lầm. Cô vì muốn ở lại Thiên Uy làm việc mà ngang nhiên trả treo với hắn, cãi lại lời hắn. Cô là muốn trả thù hay là muốn ở bên cạnh Thiên Bảo nhiều hơn?
Sự bất an trong lòng hắn càng tăng lên. Hắn sợ, thật sự sợ. Sợ cô đứng giữa hắn và Thiên Bảo sẽ chọn Thiên Bảo, sẽ bỏ rơi hắn. Và thái độ vừa rồi của cô như một hồi chuông báo động nhắc nhớ hắn phải giữ chặt lấy cô, bởi hắn biết, nếu lần này hắn để vụt mất cô, có thể sẽ là mãi mãi.
Hắn bất giác không thể khống chế nổi mình bực dọc hét lên:
-Tôi nói rồi. Việc trả thù, tôi sẽ thay em làm, sao em bướng bỉnh thế hả?
An Nhiên bị cơn giận dữ của Chu Bằng dọa sợ. Cô hơi sửng người. Từ trước đến giờ chưa bao giờ hắn nổi nóng với cô.
-Chuyện này... Không phải là chuyện anh có thể quyết định. Đây là chuyện giữa em với Thiên Bảo. Anh là người ngoài có tư cách gì mà xen vào chứ?
Người ngoài? Hai chữ này lọt vào tai Chu Bằng giống như một quả bom nổ ầm bên tai hắn. Cả người hắn như bị rơi xuống đáy vực sâu vạn trượng. Hắn đứng phắt dậy:
-An Nhiên, em còn yêu Thiên Bảo sao?
Câu hỏi của Chu Bằng vừa dứt, bầu không khí trở nên lặng yên lúng túng. An Nhiên trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng từ từ đứng lên:
-Phải thì sao?
Bản thân cô cũng không thể hiểu nổi mình. Thiên Bảo tàn nhẫn vô tình, năm lần bảy lượt khiến cô thương tích đầy mình. Vậy mà hình bóng anh vẫn quằn quại trong trái tim cô không thể nào xóa được.
-Anh đừng quan tâm nhiều tới chuyện của em nữa.
An Nhiên xoay người muốn rời đi. Chu Bằng lao tới giữ chặt lấy vai cô:
-Không được đi.
An Nhiên gạt phắt tay hắn ra:
-Anh không có quyền quyết định cuộc sống của em. A...aa..a
Cơn đau bất chợt phía sau gáy khiến cho An Nhiên hô to một tiếng rồi loạng choạng ngã xuống. Chu Bằng nhanh chóng đỡ lấy cô, ôm cô vào phòng:
-Xin lỗi An Nhiên. Anh thật sự xin lỗi. Chỉ có cách này anh mới có thể giữ chặt lấy em.
Vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, mà tâm hắn đau khổ không thôi. Người con gái hắn yêu hơn cả tính mạng mình. Nhưng trong trái tim cô chưa bao giờ có hắn. Tất cả những gì hắn dành cho cô đổi lại chỉ là sự cảm kích và lòng biết ơn của cô.
-An Nhiên, em có thật sự hận Thiên Bảo không? Nếu đã hận, sao còn yêu hắn? Tôi thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi. Thật sự chờ không nổi. Em ác lắm biết không.
Hắn bỏ ra mười năm thời gian để chăm sóc, chìu chuộng cô, coi mẹ con cô như báu vật, cũng không thể tiến vào được một góc trái tim cô. Hắn đối với cô là yêu chìu nâng niu, còn Thiên Bảo đối với cô lạnh lùng tàn nhẫn. Vậy mà hắn vẫn không thể sánh với tên kia trong lòng cô. Vì sao? Vì sao lại bất công với hắn đến thế.