3 năm cấp ba trôi qua nhanh chóng biết bao. Cậu và cô vẫn học chung một lớp nhưng bằng một cách nào đó Hạ Vân thành công né tránh cậu suốt 3 năm trời dù bao nhiêu lần chạm mặt trong các dự án hợp tác cả lớp, mặc cho vô số lần Hào có ý muốn bắt chuyện như muốn vấn đáp vì sao cô lại đột nhiên biến mất.
Lý trí cô tuyệt tình là thế nhưng không ai biết được sợi dây chuyền ngày ngày cô đeo luôn có tấm ảnh của cậu bên trong. Cô tự hứa với mình, đến khi thành công và kiếm được thật nhiều tiền, đủ để tự lo cho mình một cuộc sống sung túc cô sẽ ném mảnh ký ức cuối cùng này xuống lòng đại dương.
Nuôi hoài bão lớn lao đó, Hạ Vân theo chân dì mình du học tại một ngôi trường danh giá ở Singapore.
Cô mạnh mẽ gác lại cậu mà nào có hay cậu đã kết thúc với Hồng Nhiên từ đầu năm lớp 10 và dần có thứ cảm xúc gọi là “Yêu” với cô ở năm 17 tuổi?
Từ bao giờ cậu lại cảm thấy khó chịu một cách lạ lùng mỗi khi Hạ Vân tránh né cậu? Tại sao cô từng là người truyền cho cậu nhiều động lực nhất, cũng là người luôn có mặt bất ngờ mỗi khi cậu gặp có khăn mà giờ lại như chưa từng quen biết? Cậu có lẽ đã thật sự nhung nhớ cô gái này thật rồi, tại sao cậu lại không nhận ra sớm hơn?
…
“Tớ sẽ chờ cậu quay về, nhất định sẽ khiến cậu về bên tớ một lần nữa.”
Năm Hào 20, cậu được gia đình cho theo học tại Harvard chuyên ngành công nghệ thông tin. Cậu đã từng kể cho Vân nghe về giấc mơ này, liệu cô có còn nhớ không?
______________________________________________
CHƯƠNG 2: CHÚNG TA CỦA HIỆN TẠI
2/10/ năm XXXX
Trên chuyến bay hãng hàng không Vietnam Airlines
“Dì đã sắp xếp cho con một chỗ phù hợp rồi, con cứ từ từ thực tập cho quen rồi 6 tháng sau hẵng vào vị trí đó nhé?” - Một người phụ nữ trung niên cất giọng lãnh đạm
Người ngồi kế bên quay đầu lại, đã 4 năm kể từ lần cuối cô trở về Việt Nam rồi nhỉ? Thời gian trôi nhanh thật, thoáng chốc đã lâu như vậy. Từng đường nét trên khuôn mặt cô vẫn như vậy, khác một chút là mặn mà hơn xưa. Mặt dây chuyền kia vẫn ngự trị trên chiếc cổ trắng nõn của cô gái mà chưa có dấu hiệu cạy mở.
Đóng quyển sách kinh doanh đang cầm trên tay. Cô nhíu mày:
“Dì đánh giá con cao quá rồi, con chỉ vừa tốt nghiệp làm sao có thể làm phó giám đốc được?”
Người phụ nữ nhếch khóe môi cười khổ:
“Thì dì bảo con có thời gian thực tập 6 tháng lận mà? Với tấm bằng và kinh nghiệm con tích lũy được thì 4 năm con bỏ ra hoàn toàn phù hợp với chiếc ghế kia rồi.”
Hạ Vân cũng mỉm cười tỏ vẻ chấp thuận.
Nói rồi dì cô hỏi thêm:
“Hôm nay là sinh nhật con, con có muốn đi đâu không?”
Hạ Vân xua tay:
“Con chỉ muốn lái xe máy chạy quanh thị trấn chút thôi, lâu lắm rồi con chưa đi lại, sẵn ghé qua trường cũ xem chút.”
“Sao thế, bộ con có anh người yêu nào hẹn tái ngộ ở trường cũ sao?” - Dì châm chọc
“Haha, con làm gì có, dì xem dì kìa, trốn chồng quay về Việt Nam mà không nói tiếng nào thế nào cũng bị dượng dỗi cho xem!” - Vân đáp
Dì Nguyệt gõ đầu cô một cái rồi tiếp tục đọc cuốn tạp chí thời trang đang giang dở.
Hạ Vân lấy chiếc dây chuyền ra mân mê một lúc, định mở ra rồi lại thôi…
Trở về Việt Nam, việc đầu tiên cô làm tất nhiên là về nhà ăn với bố mẹ một bữa lẩu thật thịnh soạn. Vừa bước vào nhà cô đã thấy bố mẹ mình đứng đó, 4 năm đã hằn lên gương mặt họ vài nếp nhăn nho nhỏ. Hạ Vân chạy tới ôm chầm lấy bố mẹ, hốc mắt đã cay cay từ lúc nào. Vì quá tập trung vừa học vừa làm, đến cả ngày tết cô cũng không thể quây quần bên bố mẹ.
Bố cô giả vờ trang nghiêm ho khan vài tiếng, vuốt vuốt mái tóc cô con gái mình, thầm nghĩ con bé vẫn vậy, chưa từng lớn.
“Mẹ nấu lẩu con thích rồi, đừng có mít ướt nữa, vào ăn với cả nhà thôi. Mẹ con đói lắm rồi.”
Mẹ cô vẫn cảm động không thôi, bình thường nghiêm khắc là thế nhưng khi cô con gái yêu quý của mình xa nhà lâu như vậy bà cũng thấy tủi thân vô cùng, ôm con bé không buông.
Bữa ăn hôm ấy kết thúc với những nụ cười hạnh phúc.
Rồi cô lại tự nhủ ‘Dù gì cũng chỉ là một mảng ký ức, có lẽ mình không nên ghé ngang qua nhà cậu ta dù chỉ là một lần nào nữa.’
…
Ở Mĩ
Tại phòng tập gym. Vẫn là ánh mắt lãnh đạm khi nào, khuôn mặt cậu góc cạnh hơn xưa nhưng vẻ điển trai vẫn chưa bao giờ thay đổi. Nay còn chăm chỉ tập luyện làm cơ thể ngày càng rắn rỏi hơn.
Tạm ngừng bài tập, cậu đứng dậy lau mồ hôi vì tiếng chuông điện thoại của mẹ gọi tới.
“Hào, con tính khi nào mới về Việt Nam? Hơn 2 năm rồi con chưa về thăm bố mẹ nữa, bố con, ông ấy còn đang chờ con về đánh cờ đây...” - Mẹ cậu chưa kịp dứt câu đã bị bố cậu cắt lời.
“Bà nói gì vậy hả? Không có đâu, để nó đi phắn luôn cho rồi!” - Bố cậu tức giận thở phì phèo quát.
Minh Hào chỉ biết cười khổ ngồi xuống sàn tập, giọng trầm thấp nói:
“Con chỉ vừa ra trường thôi, ở Mĩ thực tập 8 tháng nữa sẽ về. Mẹ nói bố đừng nóng, huyết áp bố vẫn cao lắm” - Nói rồi cậu cũng ngắt máy
Nằm hẳn xuống sàn tập, cậu vắt tay lên trán bâng quơ nói nhỏ một câu:
“Tớ muốn gặp cậu, Phùng Hạ Vân…”