Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi

Chương 35: Khoảng thời gian vắng cậu


Các y tá làm đủ các thủ tục truyền nước, cấp máy thở,... cho cậu rồi cũng lần lượt ra ngoài.

Hạ Vân ngồi cạnh cậu, khẽ chạm lên gương mặt đầy thương tích của cậu, nước mắt lại không kiểm soát cứ chảy mãi.

Cô thất thần nhìn cậu, đặt ra muôn vàn câu hỏi, liệu nếu cậu không qua Singapore để tìm cô thì giờ cậu có phải đấu tranh với tử thần thế này không?

Từ phía cánh cửa, Minh Nguyệt cùng chồng mình đã đích thân đến bệnh viện.

Thấy gương mặt cháu gái mình hốc hác như một cái xác vô hồn, cô không khỏi xót xa. Minh Nguyệt đi đến chỗ Hạ Vân nói:

“Con nằm xuống chợp mắt chút đi, để dì canh cậu ấy cho.”

Hạ Vân không nói gì mà chỉ khẽ lắc đầu. Thân là người dì, cô cũng không cản được cháu mình, càng không dám thông báo cho anh chị, sợ anh chị lại bỏ hết công việc mà bay sang Singapore làm ầm ĩ một trận mất.

Một lúc lâu sau, Hạ Vân ngủ thiếp đi, gục trên giường bệnh Minh Hào. Dì Minh Nguyệt cũng cùng chồng thay phiên nhau ngủ rồi vừa làm việc vừa canh.

Minh Nguyệt sau khi nghe chuyện cũng biết kẻ đứng sau là ai, cô nhanh chóng thuê nhân viên đến nhà của các thành viên trong tổ lập trình để hộ tống và bảo vệ họ. Đồng thời truy tìm tin tức của tên Jay Wang.

Cô đã không còn muốn nể tình xưa gì nữa, người mà cháu gái của mình yêu phải giành giật sự sống, còn cháu gái thì tiều tụy đến thảm thương. Minh Nguyệt nhất quyết không bỏ qua chuyện này…

Cả mấy ngày sau đó, Hạ Vân quyết định dùng hết những ngày phép của mình để được ở bên túc trực chăm sóc cậu.

Một tuần đã qua nhưng Minh Hào vẫn thế, vẫn mê man không biết ngày tỉnh lại.

Thứ ba tới là sinh nhật cậu rồi. Hạ Vân cay đắng nhớ vừa mới đây cậu còn hứa sẽ chiêu đãi cô một bữa vào ngày sinh nhật mà…

Chiều đó cô thay đồ sạch sẽ, ra ngoài đường mua một ít bánh và hoa cho sinh nhật cậu. Cô vẫn còn nhớ, năm học lớp 11 khi cả lớp được hỏi rằng thích loài hoa nào nhất từ đó nói về ý nghĩa các loài hoa… Hoa mà Minh Hào thích là cẩm tú cầu, khi đó cô cũng bất ngờ lắm, vì nó giống với loài hoa cô thích, đã vài khoảnh khắc giống như thế đã khiến cô ngộ nhận đó là định mệnh…



Hạ Vân dừng lại ở một tiệm hoa, mua vài nhánh cẩm tú cầu, cô dặn người bán phải gói thật cẩn thận vì vốn da cô bị dị ứng với phấn hoa. Rồi cô lại ghé đến tiệm bánh kem, mua cho cậu một chiếc bánh nho nhỏ.

Hạ Vân trở lại phòng bệnh, cắm hoa vào lọ, bao lên bên ngoài là một cái lồng kính để ngăn phấn hoa vô tình rơi vào da cô, rồi để chiếc bánh kem lên trên chiếc bàn cạnh giường cậu. Khẽ đốt lên ngọn nến sáng lung linh.

“Happy Birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to you!”

Cô đưa chiếc bánh lại gần cậu.

“Nào, Âu Minh Hào, cậu ước gì rồi thổi nến đi.”

Cô chờ một lúc lâu, cậu vẫn nhắm mắt như thế, nến đã cháy hết nhưng Minh Hào, người mà cô yêu vẫn chưa tỉnh dậy.

“Sao thế? Không ước sẽ mãi ở bên tớ sao?...” - Hạ Vân đau lòng siết chặt mặt dây chuyền trên cổ.

Cứ mỗi ngày trôi qua, trái tim Hạ Vân lại nứt ra thêm một ít. Ngày nào cô cũng chăm chỉ lau ấm người cho cậu, kiểm tra vết thương rồi thông báo cho hộ lý.

Vào một buổi sáng đẹp trời, cô vươn người, mở cửa sổ đón nhận ánh nắng bình minh. Vừa định quay lại lấy chậu nước giúp Minh Hào lau người, cô thấy hai hàng mi cậu động đây rồi từ từ mở ra!

Hạ Vân hoảng hốt không nói nên lời, vội chạy thật nhanh đi gọi bác sĩ rồi quay vào giường bệnh.

“Cậu thấy trong người thế nào rồi? Có còn đau ở đâu không?” - Cô xúc động vừa khóc vừa hỏi cậu.

Không thấy đáp lại, chỉ thấy Minh Hào ngơ ngác nhìn cô rồi hỏi:

“Cho tôi hỏi tôi đang ở đâu được không? Và.. chúng ta có quen nhau sao?”