Sau khi khảo sát một lượt, Miên Dương liền lựa chọn một căn nhà nhỏ ở cuối trấn làm 'căn cứ' tạm thời của mình.
Theo như An Vũ Hiên nhắc nhở, bên trong căn nhà này đồng dạng cũng có lệ quỷ.
Nhưng ngặt nỗi, y thật sự đã không đi nổi nữa, quan trọng nhất là, đây cũng là căn nhà duy nhất không khóa cửa, nội thất còn tương đối sạch sẽ ở xung quanh đây.
Nhìn xem đồng hồ trên màn hình hệ thống, phát hiện bây giờ đã là năm giờ sáng, không còn là thời điểm mà ma quỷ lộng hành nữa, nên chỉ vừa bước vào nhà, đem cửa phòng khóa trái, Miên Dương đã lập tức đi thẳng đến chiếc giường nhỏ đặt ở bên vách tường.
"Phu quân, kế tiếp liền nhờ ngươi rồi, ta phải đi ngủ đây..." Mệt mỏi nằm sấp trên giường, rõ ràng mắt đã mở không lên, nhưng Miên Dương vẫn cố lần mò, đem khung ảnh lấy ra, đặt lên trên đầu giường.
Làm xong hết thảy, y rốt cuộc mới không chống đỡ được nữa mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhìn xem một màn này, có chút bất đắc dĩ, An Vũ Hiên rất nhanh cũng đã xuất hiện ở bên cạnh giường của Miên Dương.
Đứng yên tại chỗ, không nói gì tựa như một khúc gỗ, mất một lúc lâu, không biết là suy nghĩ điều gì, An Vũ Hiên rốt cuộc mới chịu tiến tới, tự mình động thủ, sửa lại dáng ngủ cho Miên Dương.
Giống với lần trước, lần này, vừa nằm xuống, Miên Dương đã lập tức ngủ say như chết. Thậm chí, cả người đều đã bị người ta lật lại, vẫn có thể ngủ đến vô tâm vô phế.
Giúp Miên Dương nằm thắng ra, lại để hai tay của y đan vào trước ngực, An Vũ Hiên liền nhẹ nhàng chỉnh lại mấy sợi tóc đang vương vãi trên mặt y.
"Miên...Dương?"
"Tiểu bạch dương?"
Âm thanh của hắn rất nhẹ, nếu không phải bốn phía quá tĩnh lặng, thì e rằng cũng đã không thể nghe thấy được.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đạt thành hôn ước cho đến giờ, An Vũ Hiên chủ động gọi tên Miên Dương.
Tựa như một thói quen, trong vô thức, hắn vẫn không nhịn được mà dùng ngón cái, chầm chậm vuốt ve nốt ruồi son bên dưới cánh môi của y.
"Ưm..." Chân mày khẽ cau, cũng không tỉnh giấc, nhưng biểu lộ trên mặt Miên Dương đã thể hiện rất rõ sự kháng nghị của y.
Không biết vì sao, nhìn xem gương mặt tầm thường vô vi này, An Vũ Hiên lại giống như là bị mê hoặc tâm trí, từ từ di chuyển ngón tay, chạm nhẹ lên đôi môi đang hé mở của y.
Không ngoài dự đoán, rất mềm.
Còn có chút ẩm ướt...
Ánh mắt vốn đã u ám, thời khắc này lại càng trở nên sâu sắc hơn. Thế nhưng, một giây sau, tựa như là bị điện giật, cả người An Vũ Hiên cũng đã cứng ngắc tại chỗ.
Bởi vì...không biết có phải con sâu thèm ăn lại tác quái mà đem đồ vật lành lạnh trên môi xem thành đồ ăn hay không, y thế mà lại đột ngột ngậm lấy ngón tay hắn, còn dùng đầu lưỡi liếm một chút!
"!!!!!!!!!"
----------------------------
Lúc Miên Dương thức dậy, cũng đã là hơn mười giờ sáng. Sắc trời bên ngoài thì vẫn giống như lúc y chưa ngủ, đen kịt một mảnh, giơ tay không thấy năm ngón.
Ngáp một tiếng, Miên Dương lúc này mới ngồi dậy, bắt đầu đi rửa mặt, đánh răng, lại thuận tiện thay bộ giá y đã không nhìn rõ được nguyên dạng trên người mình ra.
Nửa tiếng sau, chỉ thấy, cả người Miên Dương từ đầu tới chân cũng đã được thay đổi xong, gần như hoàn toàn biến thành một người khác.
Trên người mặc một chiếc áo thun phông rộng màu xanh rêu, phối với một chiếc quần đùi rộng màu đen, cùng một đôi giày bata cùng màu.
Chỉ có mái tóc là vẫn giữ nguyên như trước, không hề cắt đi, chỉ là dùng dây buộc tóc cột cao ở sau đầu.
Không thể không nói, vừa đổi tạo hình, cả người Miên Dương liền đã giống như bắt đầu phát sáng lên. Tuy rằng vẫn có chút dở dở ương ương, cùng bối cảnh xung quanh không hợp nhau, nhưng trên cơ bản tới nói, vẫn rất đẹp.
Kỳ thực, Miên Dương cũng biết,người chơi ở Linh Vực, vì không muốn bị lệ quỷ chú ý, đa phần đều sẽ lựa chọn sử dụng y phục cổ đại.
Mà hiện giờ, y mặc vào bộ quần áo này, quả thật cũng không phải là cố ý đi ngược với đám đông, hay tỏ ra bản thân đặc biệt hơn người khác gì cả, mà chỉ đơn thuần là vì...
Y thật sự không chịu nổi việc thời thời khắc khắc đều phải mang theo một đống vải vóc chạy tới chạy lui. Không chỉ phiền phức, mệt mỏi, mà quan trọng hơn hết, y còn sợ nóng.
Đúng vậy, Miên Dương chính là kiểu người sợ nóng không sợ lạnh.
Mặc giá y đạp xe mấy canh giờ, cũng đã là giới hạn cuối cùng mà y có thể chịu đựng được.
Vừa thay đồ xong, Miên Dương liền đã có cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, thoải mái khôn cùng. Ngay tức khắc, y liền không nhịn được mà lần nữa nằm dài ra giường, tựa như một con mèo, mười phần biếng nhác.
Chỉ có điều, cũng đúng vào lúc này, từ trong ảnh cưới đi ra, nhìn xem tạo hình mới này của Miên Dương, mi tâm của An Vũ Hiên liền đã càng ngày càng chau lại, cuối cùng, mới lãnh thanh nói.
.
"Không được mặc như vậy."
"?" Vốn đang nhắm mắt hưởng thụ, lại nghe thấy lời phản đối của đối phương, Miên Dương liền không khỏi mở mắt ra, lập tức ngồi bật dậy :"Tại sao lại không được mặc?"
Nói thật, đến tận giờ phút này, Miên Dương vẫn không cảm thấy, quần áo chính mình đang mặc có vấn đề gì.
Mãi cho đến khi, 'người' nào đó lần nữa mở lời...
"Quá phong phanh."
**Ý là vừa hở vừa mỏng manh ấy hả.