Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 12: Liệu Chúng Ta Đã Từng Gặp Nhau Chưa?


Ngay sau đó An Mạc Ngôn đặt Hiểu Tinh lên giường, rồi rút điện thoại gọi cho Trạch Tử đang ở phía bên ngoài.

“Mang máy quay vào đây!”

......................

Sáng hôm sau.

Mùi nước hoa thảo mộc nhàn nhạt vương vấn trong không khí, hoà quyện với mùi nắng non mềm sớm mai mang lại cảm giác thật dễ chịu.

Từ bên ngoài, thứ ánh sáng đầy sức sống xuyên qua lớp rèm cửa tràn vào trong, khiến không gian trở nên thật dịu nhẹ bình yên.

Trong nhất thời, ánh mắt Hiểu Tinh không thích ứng được với ánh sáng như vậy, đôi mắt có chút mê man, mở ra rồi lại đóng lại vài lần.

“Tỉnh rồi sao?”

Giọng nói trầm thấp như dòng nước ấm, khiến Hiểu Tinh hoàn toàn bừng tỉnh.

Cô khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh.

An Mạc Ngôn không biết từ bao giờ đã ngồi sững sững ở trên ghế sofa, dùng ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo nhìn vào cô.

Căn phòng không quá rộng, An Mạc Ngôn lại mặc đồ màu đen, cơ hồ khí chất toát ra trong phút chốc liền khiến bầu không khí dễ chịu ban nãy hoàn toàn biến mất.

Hiểu Tinh giật mình ngồi dậy, chợt cảm thấy cơ thể chỗ nào cũng đau nhức, giống như vừa bị một cơn bão tố quét qua.

Hình ảnh An Mạc Ngôn bế cô vào phòng thoáng chốc hiện ra, khiến cô giật mình kinh sợ. Vội vàng nhìn đến trang phục trên người mình, rồi lại nhìn đến trang phục trên người An Mạc Ngôn, xác nhận mọi thứ vẫn y như lúc cô bước vào, mới hoàn hồn thở dài một hơi.

“Lại đây!” Giọng An Mạc Ngôn vang lên tựa như mệnh lệnh.

Cô vẫn là có chút sợ hãi khi đối diện với hắn, rất lâu mới khó khăn đứng dậy, bước đến.

Còn chưa kịp chỉnh lại tư thế đã nghe thấy âm thanh lạnh nhạt vang lên:

“Tìm tôi có chuyện gì?”



Hơi thở cô có chút dồn dập, ánh mắt không giấu nổi sự căng thẳng. Dù sao thì cô cũng đã liều mạng đến đây rồi, cho nên chuyện muốn hỏi đương nhiên không thể nào bỏ lỡ.

Cô hít một hơi sâu, lên tiếng:

“Tôi có hai điều muốn biết, hy vọng anh có thể trả lời tôi. Thứ nhất, về chuyện tôi đã vô tình trông thấy việc anh làm với người đàn ông đó…” Đến đây cô ngừng lại một chút, khó khăn hỏi: “Anh… có ý định thủ tiêu tôi không?”

Bất ngờ An Mạc Ngôn mỉm cười.

Thần trí Hiểu Tinh trở nên ngây ngốc, bởi nó giống hệt với nụ cười mà cô đã mơ thấy. Chỉ khác rằng nụ cười hiện hữu trong lúc này lại lạnh lẽo giống như băng.

“Thật là thú vị, lần đầu tiên có chuyện nhân chứng đi tìm hung thủ để hỏi xem hắn có giết mình không? Hà tiểu thư, cô đã tự mình đến đây thì tại sao còn hỏi tôi câu đó? Cô cũng thực xem thường tôi và đề cao bản thân mình quá rồi đó!”

Ánh mắt của Hiểu Tinh như phủ một lớp nước trong suốt, hai gò má cũng chợt ửng đỏ, cô ấm ức nói liền một hơi:

“Tôi không hiểu… rõ ràng anh biết tôi đến sở cảnh sát tối cáo anh, nhưng lại chưa từng đe doạ hay trả thù tôi, hoặc có thể anh cho rằng tôi vốn không thể nào là mối nguy hại cho anh. Nhưng tại sao…ánh mắt anh nhìn tôi lại căm phẫn đến vậy? Tôi không biết ngoài chuyện đó ra, tôi đã đắc tội gì khiến anh lại có ác cảm với tôi. Lần trước anh cũng từng mắng tôi chính là loại phụ nữ giả tạo. Cho hỏi…anh chưa từng tiếp xúc, sao lại khẳng định tôi chính là loại phụ nữ đó?”

An Mạc Ngôn thản nhiên rót ra một ly rượu, thái độ dường như không mấy để tâm, đợi cho đến khi nhịp thở của cô hạ xuống, mới chậm rãi lên tiếng:

“Đợi lâu như vậy hoá ra là muốn biết suy nghĩ của tôi về cô sao? Chẳng lẽ Hà tiểu thư đây đối với ai cũng quan tâm như thế? Ngay cả người mà mình cho là kẻ sát nhân cũng lưu luyến không quên.”

Cô nắm chặt thân váy, giận dữ đáp: “Anh không muốn nói cũng không cần phải mỉa mai như vậy!”

Khoé miệng An Mạc Ngôn cong nhẹ, hắn khẽ cười, không hề có ý định trả lời cô.

Trong hồi ức của cô và cả những việc cô ghi nhớ, thì cô cam đoan rằng chưa hề làm những việc sai trái cũng không gây thù chuốc oán với ai, càng không làm ra những việc trái đạo lý, pháp luật.

Nếu như người đàn ông này đã không bận tâm đến cô vậy thì tại sao lại luôn nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ như vậy. Nó thật sự ám ảnh tâm trí cô, giống như chiếc dây thừng vô hình càng lúc càng thắt chặt lấy cổ cô, khiến cô không thể nào thở được.

Sau cùng, cô mệt mỏi thở dài một hơi, giọng phát ra nhẹ nhàng, day dứt:

“An Mạc Ngôn! Còn chuyện thứ hai tôi muốn hỏi anh. Liệu chúng ta…đã từng gặp nhau chưa?”

Bàn tay An Mạc Ngôn chợt cứng lại, từ ánh mắt đẹp như ngàn sao đêm chợt nhuộm thành vạn tơ máu đỏ.

Kí ức chính là một thứ gì đó rất đáng sợ, rõ ràng muốn quên đi nhưng không có cách nào xoá bỏ được.

Rồi sau này bạn sẽ hiểu!



Nếu không phải người mình mong muốn thì cả đời này yêu ai cũng không thấy vui vẻ.

Nếu không phải người mình chờ đợi, thì bên cạnh ai cũng không thấy bình yên.

Có thứ tình yêu tưởng chừng như mong manh lại không thể nào bị phá vỡ, cũng có thứ tình yêu rõ ràng rất sâu sắc cuối cùng lại hoá đau thương.

Rốt cuộc thì tình cảm đẹp đẽ nhất, chỉ có thể nằm lại mãi mãi ở thanh xuân.

7 năm trước.

“Đại học Thượng Hải tôi đến rồi đây!”

Hiểu Tinh đứng giữa lối vào nhà xe, miệng nở nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc.

Đáng ra Hiểu Tinh nên đến trường từ tuần trước theo đúng thời gian khai giảng, nhưng vì cha cô chuyển công tác từ Thiên Tân đến Thượng Hải để tiện cho việc tranh cử chức Phó thị trưởng của ông, cho nên đã chậm mất ngày nhập học của cô.

Thời điểm này đang vào giờ lên lớp, nên hầu như không có nhiều sinh viên ở ngoài, chỉ có số ít là từ các câu lạc bộ, thể dục, hoặc sinh hoạt ngoại khoá đang hoạt động qua lại.

Trong lúc cô còn đang vươn tay tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào, thì bất ngờ một cơn gió lớn thổi qua, khiến lớp váy của cô bay lên, vô tình kẹt vào bánh chiếc xe đạp vừa chạy qua.

“A——-.”

Hiểu Tinh sợ hãi hét lớn một tiếng, vội vàng dùng hai tay túm chặt lấy thân váy, cả người theo đó lao về trước.

“Dừng lại! Mau dừng lại!”

Nhận ra sự bất thường chiếc xe đạp cũng đột ngột thắng gấp. May mắn là tốc độ khá chậm nên không khiến Hiểu Tinh bị ngã. Cô ngay lập tức áp tới, nhìn thân ảnh phía trước mà lớn giọng nói:

“Này anh kia! Váy tôi bị kẹt vào xe của anh rồi! Mau xuống giúp tôi nhanh lên!”

Nửa phút trôi qua trong sự im lặng, Hiểu Tinh tức giận kêu lên một lần nữa: “Còn không nhanh! Anh có biết chiếc váy này đắt cỡ nào không hả? Chí ít anh cũng nên-n…”

Ánh nắng của tháng 9 bắt đầu mạnh mẽ xuyên qua từng tán lá, phủ lên bóng dáng nam sinh như một thứ hào quang rực rỡ, lấp lánh.

Trong sắc trời dịu dàng, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên như một vị thần trong truyền thuyết. Khoảnh khắc khuôn mặt ấy xuất hiện, trái tim mới chớm nở của cô gái trẻ bất ngờ ngân vang tiếng chuông rung động đầu tiên.