Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 3: Món Quà Bất Ngờ


7 năm sau.

“Hiểu Tinh cậu sắp xong chưa?”

“Thư Nhiễm à? Cậu mau vào đây đi! Mình đã chuẩn bị xong cả rồi!”

Cánh cửa bằng gỗ Hồ đào hé mở, xuất hiện ở giữa căn phòng mang phong cách hoàng gia là một cô gái có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Vẻ đẹp tinh tế, môi mềm phiếm hồng, hàng mi như mực vẽ, đôi mắt trong như làn nước mùa thu.

Vẻ đẹp ấy khó miêu tả thành lời, diễm lệ lại mang khí chất thanh nhã, cao sang.

Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, giống như cánh thiên nga mềm mại, lớp voan nhẹ bay lên làm để lộ ra những đường cong quyến rũ mê người, một sự hoàn mỹ mà khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng mơ tưởng thèm khát.

“Hiểu Tinh cậu thật sự quá xinh đẹp rồi! Đúng là đệ nhất mỹ nữ của Đại học Harvard có khác, trông cậu bây giờ giống như nữ thần mặt trăng vậy!” Thư Nhiễm không giấu nổi sự ngưỡng mộ reo lên.

“Thư Nhiễm đừng ném mình lên tận trời, mình không xinh đẹp đến thế đâu!”

“Mình nói thật mà! Nếu lát nữa Sở Thành Hoàng nhìn thấy cậu, chắc chắn còn phát cuồng hơn mình ấy chứ?”

“Cậu gặp anh ấy rồi sao?”

“Ừm! Gặp rồi! Chồng cậu anh ấy đang tiếp khách bên ngoài, lấy được bảo bối có khác, miệng lúc nào cũng cười tươi như thế này này.” Vừa nói Thư Nhiễm vừa đưa hai tay kéo miệng mình ra biểu đạt.

Thái độ Hiểu Tinh có chút lúng túng: “Chồng-g… gì chứ? Cậu đừng gọi lung tung… mình và anh ấy còn chưa kết hôn.”

“Trời đất quỷ thần ơi! Hôm nay đã là lễ đính hôn rồi vậy mà cậu vẫn còn giữ lễ với người ta, đừng nói là ngay cả chuyện đó cũng chưa xảy ra nhé?”

Thư Nhiễm bất bình kêu lên, sau đó nhìn đến vẻ mặt không nói nổi của Hiểu Tinh thì kinh ngạc thật sự:

“Mẹ kiếp! Là thật sao? Cậu và Sở Thành Hoàng còn chưa lăn giường?”

“Mình không thích phát sinh quan hệ trước hôn nhân, nếu Thành Hoàng thật lòng muốn xây dựng hạnh phúc với mình, thì trước hết anh ấy phải tôn trọng mình đã.”

Đến mức độ này thì Thư Nhiễm chỉ biết lắc đầu ngao ngán:

“Được rồi! Cậu giữ của cho Sở Thành Hoàng thế cũng tốt, mình dám cá là sau hôm nay, anh ta sẽ ăn cậu đến tro cốt cũng chẳng còn.”

“Điều đó thì chưa chắc, dù sao đính hôn cũng chỉ là hình thức công khai mối quan hệ. Đợi khi về chung một nhà, rồi ăn như thế nào mới nói được.”

Hiểu Tinh vừa dứt lời thì Thư Nhiễm liền nắm chặt lấy hai vai cô, thái độ trở nên nghiêm túc:



“Hiểu Tinh, mình bắt đầu hoài nghi cậu rồi. Thật sự là cậu quá nghiêm khắc với bản thân mình hay là tình cảm cậu dành cho Sở Thành Hoàng chưa đủ lớn? Bằng không đứng trước một người hoàn hảo như anh ấy, cậu lại có thể kiềm chế giỏi như vậy?”

“Cậu ấy! Đừng đoán mò… cậu cho rằng phụ nữ ai cũng có suy nghĩ như cậu sao?” Hiểu Tinh búng lên trán cô bạn mình một cái, châm chọc nói.

“Mình thì sao chứ? Nếu mình mà là cậu mình sẽ sớm tóm chặt lấy Sở Thành Hoàng, sau đó sinh cho anh ta một đứa nhóc, có như vậy mới an tâm để anh ta ra ngoài làm việc.”

Trong một khoảnh khắc, Hiểu Tinh liền ngây người, rất lâu mới lên tiếng: “Sinh con sao?….mình chưa từng nghĩ đến.”

“Sao thế? Trẻ con rất đáng yêu mà!”

“Chúng đáng yêu nhưng cũng rất phiền phức, ít nhất trong thời điểm này mình muốn ổn định công việc trước đã, chuyện có con tạm thời không bàn đến.”

Thư Nhiễm có thể thấy được nét phiền muộn trong đôi mắt của Hiểu tinh, bèn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng an ủi:

“Được rồi! Mình biết, lễ đính hôn này cũng là do mẹ cậu thúc ép nên mới có. Cá nhân mình thấy thì Sở Thành Hoàng là người đàn ông rất tốt, tuy nhiên quan trọng nhất vẫn là tình cảm của cậu. Mình chỉ hy vọng cậu sẽ luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.”

“Cảm ơn cậu Thư Nhiễm… mình nhất định sẽ hạnh phúc.”

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, bước vào là một nữ nhân viên khách sạn.

Thư Nhiễm nhìn đồng hồ đeo tay, thấy cũng sắp đến giờ diễn ra buổi lễ nên cũng chào tạm biệt Hiểu Tinh rồi rời ra bên ngoài.

Nữ nhân viên tiến tới cạnh Hiểu Tinh, sau khi chào hỏi thì đưa ra một chiếc hộp, mỉm cười nói: “Tiểu thư có người gửi cho cô món đồ này!”

Hiểu Tinh sau khi nhận lấy, liền xoay qua xoay lại chiếc hộp trong tay, tò mò hỏi:

“Là ai thế? Có để lại tên không?”

“Dạ không! Người gửi đến là nhân viên giao hàng, anh ta có nhắn rằng đây là quà từ một người bạn ở Mỹ, gửi tặng cô nhân dịp lễ đính hôn.”

Động tác của Hiểu Tinh liền dừng lại.

Bạn ở Mỹ sao?

Lễ đính hôn này ngoài Thư Nhiễm và vài người thân thiết ra cô cũng chưa từng nói cho ai, tại sao lại có bạn ở Mỹ biết được?

“Tiểu thư cô có cần thêm gì không?” Thấy Hiểu Tinh mãi không có phản ứng, nữ nhân viên liền lên tiếng hỏi.

“À không… cô có thể ra ngoài được rồi!”

Sau khi nữ nhân viên đi khỏi, Hiểu Tinh không giấu được sự tò mò liền mở tung chiếc hộp ra.



Vừa nhìn vào bên trong, thần trí cô lập tức chấn động, giống như người bị sét đánh phải, thân thể theo đó cứng ngắc lại.

Rất lâu sau cô mới có phản ứng, hai tay run rẩy đến không còn chút sức lực, làm chiếc hộp rơi xuống sàn, bên trong là vô số bức ảnh nằm ngổn ngang.

Trong mỗi bức ảnh là một người phụ nữ không mảnh vải che thân, mái tóc dài xõa xuống, thân hình quyến rũ bị người đàn ông ôm vào lồng ngực. Nhìn qua cũng đủ thấy dáng người đàn ông đó tuyệt hảo đến mức nào.

Hai người âu yếm trong đủ loại tư thế, người phụ nữ hẳn là không biết mình đã bị chụp lén, ngay cả sắc mặt trong lúc hoan ái cũng nhìn rất rõ. Đổi lại, người đàn ông trong ảnh là ai thì không hề biết mặt.

Chỉ thấy rõ rằng người phụ nữ đó không ai khác chính là cô Hà Hiểu Tinh.

Đầu Hiểu Tinh muốn nổ tung ra. Sắc mặt liền trở nên xanh tái, cô kinh hãi vơ vội đống ảnh dưới sàn, tay chân run rẩy không có cách nào khống chế được.

Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.

Cô giật mình kinh sợ đến mức muốn bật khóc, sau đó mới lấy hết can đảm để ấn nút.

Điện thoại vừa thông, liền vang lên giọng nói thâm trầm, mềm mại, giống như độc dược chết người:

“Cô Hà, món quà mừng này cô thích chứ?”

Hiểu Tinh một tay nắm chặt điện thoại, một tay vò nát những tấm ảnh, ánh mắt đỏ hoe tràn ngập sự căm phẫn ngút trời.

“An Mạc Ngôn! Đồ khốn nạn! Sao anh có thể làm thế với tôi?”

“Cô tức giận ư? Tôi chỉ là muốn lưu lại những khoảnh khắc tuyệt vời của chúng ta thôi mà!”

Dù là qua điện thoại, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được nụ cười đáng sợ của hắn.

“Câm miệng! Là anh bày trò hãm hại tôi!” Cô nghiến chặt răng, tức giận nói.

Trái lại, hắn vô cùng thong thả, còn cố ý trêu chọc cô: “Đột nhiên nghe giọng cô thế này, lại làm tôi nhớ đến cô rồi, hay là cô đến chỗ của tôi đi, chúng ta từ từ nói chuyện…”

“Đồ điên! Anh nghĩ tôi sẽ nghe theo lời anh sao? Tôi sẽ báo cảnh sát tống anh vào tù!”

Sau lời mắng chửi của cô, âm thanh trong điện thoại liền trở nên im bặt.

Hiểu Tinh cho rằng hắn thực có chút sợ mà buông tha cho cô, nào ngờ khi cô vừa định tắt máy thì giọng nói ma quỷ của hắn lại vang lên:

“Đừng làm chuyện vô ích, tôi cho cô thời gian 20 phút, nếu lúc đó cô còn chưa xuất hiện, tôi sẽ cho cả hội trường ở đó, và nhất là Kiểm sát viên Sở được chiêm ngưỡng vẻ đẹp chết người này.”