Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 12: Người đáng để bận tâm


“Đọc cái này đi” – Ethan đưa cho anh một tập tài liệu. Anders nhìn nó một lúc, rồi nói:

“Đây là..”

“Có thể nó sẽ giúp em hiểu mình hơn” – Ethan mỉm cười, rồi đi ra bếp dọn dẹp. Anders trầm ngâm nhìn cuốn sách. Bìa ngoài cuốn sách được trang trí rất đơn giản. Anh mở ra, thì trang đầu có hiện một ấn chú. Anders liền tò mò, định chạm tay vào ấn chú đó, thì bị Ethan ngăn lai:

“Khoan...Suýt nữa thì...”

Anders rụt tay lại, rồi nói: “Chuyện gì vậy ạ?”

“Ethan phá bỏ ấn chú, rồi thở phào: “À, cái này là tài liệu của Hoàng đế đệ lục Vincentio. Ngày trước, nó là tài liệu mật, nên ngài ấy đã thực hiện một ấn chú lên nó, rồi mang tới nhà Riller để cất giữ. Giờ thì em có thể xem chúng được rồi” – Ethan ngồi xuống cạnh anh.

Anders gật đầu. Nhưng rồi anh lại hỏi: “Đây là do Hoàng đế đệ lục tìm ra sao ạ?”

“Ừ, chẳng biết vì lí do gì, mà ngài ấy lại muốn tìm hiểu về Rồng lửa của Bờ bắc đến thế. Gia tộc Mirenda thì đã bị tuyệt diệt, vậy nên khả năng tồn tại huyết thống của nó dường như là số không. Nên mọi người mới ngạc nhiên khi tìm ra năng lượng đó của em”- Ethan chống cằm nói. “Nhưng cũng không ngoại trừ em được người của gia tộc Mirenda truyền sức mạnh đó cũng nên”.

Anders gật đầu. Anh bắt đầu nghiền ngẫm cuốn sách.

Hỏa viêm là một trong 5 nguyên tố pháp thuật chính của thế giới. Nếu vậy, anh thuộc hệ lửa nhỉ...

Nhớ lại khung cảnh hoang tàn nơi làng mình sống, Anders càng quyết tâm, nhất định phải học cách kiểm soát được chính mình...

Vài ngày sau, học viện...

Anders vẫn ngồi một góc ở đấu trường, tay vẫn cầm cuốn tài liệu về Hỏa viêm. Hôm qua, anh đã cùng Ethan tập luyện ở bãi đất trống sau núi. Dĩ nhiên với sự giám sát của vài cảnh vệ, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ.

Ethan và Lucas Prym đứng quan sát anh ở phía xa. Lucas hạ kiếm xuống, điềm đạm hỏi:

“Ethan, cậu có chắc là đứa trẻ đó không có gì bất thường sao?”



“Ngài vẫn còn điều gì lo lắng sao, tướng quân?” – Ethan quay sang. Lucas là như vậy, ông là một người rất cầu toàn, mong muốn mọi thứ phải trong tầm kiểm soát của mình. Trong đầu ông vẫn chưa hoàn toàn buông được suy nghĩ đề phòng Anders, vì sức mạnh của rồng Bờ bắc là một thứ gì đó rất đáng sợ, có thể hủy diệt cả một đất nước...

Chợt một cậu bạn trong lớp tên Leon chạy tới chỗ Anders, chỉ vào mặt anh:

“Cậu, không lo luyện tập mà ngồi ở đây, xem thường chúng tôi tới vậy sao?”

Anders ngơ ngác. Anh nhận ra đây là người suýt trúng đòn đánh của mình hôm trước. Ethan định ngăn lại để phòng có chuyện, nhưng Lucas giữ anh lại:

“Để yên. Tôi muốn xem thằng nhóc ấy có thể làm được gì”.

Rina và Yue đang nói chuyện, thì nghe động tĩnh ở gần. Yue khoanh tay, bĩu môi:

“Lại là cái tên Leon đó sao? Cậu ta lại ồn ào gì nữa đây?”

Ondo nhún vai: “Chắc lại muốn tỉ thí với cậu bạn đó chứ gì? Chậc chậc, sắp sửa đến lúc phải thi vào đội cảnh vệ, mà cậu ta cứ xồn lên thế kia...”

Rina im lặng quan sát tình hình. Cô cũng đã từng nghe thầy Kai giảng qua về Hỏa viêm. Đó là một thứ sức mạnh khó kiểm soát, nhất là đối với những người đã mang sẵn nó từ khi mới sinh ra. Cô thật sự có chút lo lắng, nhưng vẫn đặt niềm tin là sẽ không có chuyện gì.

Roy đứng bên cạnh Rina, điềm tĩnh nói: “Cậu ta sẽ không sao chứ?”

Rina quay sang: “Roy à...”

“Cậu biết rõ mà, Rina. Những người bẩm sinh mang trong mình sức mạnh 5 nguyên tố, căn bản không hề có chỗ đứng ở thế giới này”.

Rina đờ ra một chút, rồi nói: “Tớ không nghĩ vậy”.

Roy có chút bất ngờ về câu nói của Rina. Từ trước đến nay, cô luôn là một học viên rất nguyên tắc, chưa bao giờ phản bác lại những điều có trong sách vở và tài liệu...Vậy mà bây giờ lại.



Anders không muốn dính dáng đến mấy chuyện đụng độ kiểu này, nên đành nói: “Xin lỗi, nhưng tôi không muốn gây chuyện”. Chưa nói hết lời, thì Leon nổi cáu:

“Cậu hèn nhát tới thế sao. Vậy mà cũng đòi gia nhập đội cảnh vệ!!” – Leon vung gậy sắt luyện tập vào Anders. Anh nhanh chóng né được, rồi rút gậy sắt của mình chặn lại gậy của Leon. Leon nhanh chóng né ra, rồi dùng sức mạnh phong đại mà anh học được.

“Phong đại!!” – Pháp trận vẽ ra, một luồng gió mạnh như vũ bão thổi về hướng Anders. Anders nhanh chóng thiết lập pháp trận phòng thủ mà mình học được từ Ethan. Luồng gió nhanh chóng được chặn lại. Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng.

Leon sững người...đúng lúc đó, Anders lao nhanh tới như một cơn gió, chĩa gậy sắt trước mặt Leon.

“Dừng lại ở đây được rồi” – Anders bình tĩnh nói. Lucas chạy tới, giảng hòa:

“Hai đứa, tới đây là được rồi. Không nên đánh nhau như vậy, còn gì là mặt mũi của đội cảnh vệ tương lai đây?”

“Ngài Lucas” – Leon ngơ người, rồi cúi đầu.

Anders thở dài, rồi nói: “Chúng ta hòa đi. Tôi xin lỗi vì đã không để ý”.

Leon cảm thấy chột dạ, anh quay lưng bỏ đi. Roy và Rina đứng quan sát cảnh tượng vừa rồi. Rina thở phào, rồi nói với Roy: “Cậu thấy không? Mọi thứ ổn mà”.

Roy chỉ im lặng.

Ethan thở dài, cậu thanh niên đó đúng là thiên tài. Có vẻ mọi thứ vẫn ổn. Chỉ cần học cách sống chung, kiểm soát được năng lực đó, thì không có vấn đề gì.

Ở phía xa, hoàng đế đệ tứ và Alice đang quan sát tình hình vừa rồi.

“Xem ra không có vấn đề gì”.

Alice quay sang ông: “Ngài có vẻ bận tâm khá nhiều đến cậu thanh niên đó”.

“Ừ, có lẽ vậy” – Sylvanus trầm ngâm nói.