Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 29: Nỗi đau không thể nhìn thấu.


“Anders, tất cả là sự thật. Vết thương do thủy kiếm vương gây ra trên người của Alice, đó là ma pháp đặc trưng của gia tộc Riller...”

“Em không tin điều đó !! Anh ấy là người đã chỉ bảo em, cho em một gia đình suốt bao tháng nay..”- Anders cự tuyệt nói. Nhưng Rina lại bảo :

“Anders...chuyện này không thể nói lên được điều gì...”

“Cậu là người gắn bó với anh ấy lâu hơn tớ, tại sao lại mất lòng tin với anh ấy đến thế ?”

“Tỉnh táo lại đi Anders !!” – Audrey lớn tiếng nói. Anders im bặt, nhưng trong lòng vẫn rất bứt rứt.

“Rina, nhờ em sử dụng ma pháp phòng ngự. Cô sẽ kiểm tra bên trong. Với kĩ thuật của em lúc này, chưa thể dùng được nó đâu”.

Rina gật đầu. Cô ngồi sau lưng Anders, rồi triển ma pháp phòng ngự lên anh. Audrey nhắm mắt lại, rồi đưa ngón trỏ lên trán của Anders: “Triển !”

Bên trong cơ thể của Anders...

Audrey ở bên trong một mê cung, nơi này như thể một không gian ba chiều, giam cầm sức mạnh nội tại bên trong Anders...

“Nơi này, xem ra giống hệt như lần đó...”

“Lần đó” mà cô nói, chính là lúc cô cứu Helen, công chúa của Kerma, cũng mang sức mạnh của rồng Bờ Bắc..Cô cần kiểm tra xem nguồn sức mạnh của Anders có gì bất thường không.



Rina nhìn Anders trong trạng thái thôi miên, cô lo lắng: “Hi vọng mọi chuyện sẽ ổn...”

Audrey đi đến một căn phòng mật bên trong mê cung.

“Cái...cái này là...”

“Giải trừ !!” – Audrey phá bỏ ma lực, Anders dần tỉnh lại. Rina vội đỡ lấy anh, rồi hỏi tình hình: “Cậu không sao chứ ? Cô Audrey, có gì bất thường không ạ ?”

Audrey ngồi xuống, rồi điềm đạm nói: “Không...xem ra viên đan dược mà Ethan cho Anders uống, đúng là không gây tổn hại gì cho em ấy. Nhưng có điều...”

Anders và Rina đồng thanh: “Có điều gì ạ...”

“Mình không thể nói chuyện đó vào thời điểm này được...Nhưng đúng là, Ethan Riller đã không gây hại gì cho Anders trong suốt mấy tháng qua. Cậu ta có âm mưu gì sao ?” – Audrey thầm nghĩ, rồi lại xua tay : “Không có gì. Tạm thời em sẽ được thả, Anders, chờ cho đến khi Alice tỉnh lại, cô sẽ đưa em tới gặp em ấy”.

Lúc này, có người chạy vào báo cáo: “Thưa công chúa !!”

“Yudan, có chuyện gì sao ? Cuộc họp phía hội đồng ra sao rồi ?”

“Họ đang chờ thông tin từ người. Nhưng có chuyện này cấp bách hơn. Tiểu thư Alice đã hồi phục ý thức rồi”.

“Ngươi nói cái gì ?” – Audrey đứng bật dậy. Rina thở phào nhẹ nhõm, nước mắt không ngừng rơi: “Tạ ơn trời...”



Anders nghe tin Alice tỉnh lại, trong lòng không khỏi rối bời. Vì chốc nữa thôi, anh có lẽ sẽ phải nghe một trong những thông tin mình không muốn đón nhận nhất.

Hội đồng ma pháp...

“Đó là toàn bộ báo cáo của công chúa Audrey, thưa toàn thể hội đồng” – Yudan khom người nói. Cả hội đồng đều đặt ra nghi vấn cho chuyện này, nhưng riêng Ferenc vẫn khẳng định chắc nịch:

“Tôi có thể khẳng định, cậu nhóc tên Anders đó, không hề gây hại gì cho chúng ta. Mặc dù Ethan Riller đã đào tẩu khỏi thủ đô, nhưng không thể phủ nhận trong suốt mấy tháng qua, hắn đã làm tròn trách nhiệm chỉ dạy Anders do hoàng đế đệ tứ giao phó. Nên tạm thời chúng ta hãy bỏ qua chuyện của Anders Paulie, mà tập trung cứu chữa cho tiểu thư Alice Lowry”.

Roy và Ondo rời khỏi phòng họp. Cả hai cùng chạy tới chỗ phòng bệnh của Alice. Yue lúc này cũng đã bình phục. Cô cũng vừa hay tin động trời kia, nên đã chạy tới ngay lập tức.

Alice nằm trên giường bệnh. Cô từ từ mở mắt. Hô hấp của cô vẫn còn rất yếu, do ảnh hưởng không nhỏ của thủy kiếm vương. Nhìn thấy cha, Rina và bạn bè của em gái cô, cô có cảm giác như mình vừa lên thiên đường vậy”.

“Alice !!” – Gadfield gọi tên cô. Alice cố gắng lên tiếng: “Cha...Rina...Nơi này là..”

“Em đừng gắng sức, Rina. Em còn yếu lắm. Để chị kiểm tra” – Audrey gọi người tới giúp đỡ. Alice nhắm mắt lại, trong đầu hình dung lại cảnh tượng kinh hoàng trước đó...

“Nể tình bạn từng ấy năm, cô mau quay về đi, thì tôi sẽ tha mạng cho cô”.

.....

“Khốn kiếp...” – Nước mắt Alice lăn dài trên má. Vết thương ở bụng cô không còn cảm thấy đau nữa....Nỗi đau trong trái tim cô, đau đến tận xương tủy. Nỗi đau này, đến cả đôi mắt huyền thoại của gia tộc Lowry cũng không thể nhìn thấu...