Chris lập tức mở lời, nhìn về phía hoàng đế: “Thưa hoàng đế, về vấn đề đất đai của tộc Riller, hãy để mảnh đất đó lại để gia tộc Marsilio có thể dùng để luyện tập ma pháp. Dù gì gia tộc chúng tôi cũng làm quân sư cho ngài rất nhiều đời, nên dĩ nhiên phải coi đây là ân huệ chứ nhỉ ?”
Mọi người trong hội đồng ai nấy đều ngạc nhiên trước lời đề nghị quá đáng này của hắn. Lucas tặc lưỡi, hắn đang có âm mưu gì đây ?
Nhìn sang Ferenc, ông không có phản ứng gì. Chuyện này đúng là kì lạ. Theo lẽ bình thường, ông ấy phải phản đối Chris chứ nhỉ ?
Sylvanus nhìn sang Chris và Ferenc.
“Không có vấn đề gì. Nhưng mong ngài hãy xem lại cách nói của mình, Chris Marsilio. Dù ngài và gia tộc Marsilio có lớn mạnh đến đâu, thì cũng nên biết vị trí của bản thân mình ở đâu.
Chris hờ hững, tựa người ra sau ghế: “Tôi đã hiểu rồi, hoàng đế bệ hạ đáng kính. Nhưng có vẻ, mấy gã còn lại trong hội đồng không đồng tình cho lắm nhỉ ?”
Một người trong số họ phản đối: “Dĩ nhiên rồi, cái cách nói chuyện đó của anh, làm sao chúng tôi có thiện cảm được chứ ? Vả lại, nếu nói về mặt chiến đấu, lẽ ra phải giao mảnh đất chiến lược đó lại cho gia tộc Prym mới phải”.
Ferenc vẫn im lặng không nói gì. Chris thì điềm nhiên đáp:
“Rồi rồi, nhưng các ngài không biết là gia tộc Prym trước giờ không màng đến mấy chuyện như này sao...”
Lucas chợt ngắt lời hắn: “Tôi có đề nghị”.
Mọi người lập tức quay sang. Ondo nhìn cha, rồi nói: “Cha, không lẽ...”
“Mảnh đất đó, gia tộc Prym xin phép được sở hữu, để phục vụ cho quân đội đế quốc”.
“Cái gì !?” – Chris ngạc nhiên, hắn đứng bật dậy.
Sylvanus như đã lường trước được chuyện này, ông chỉ nở nụ cười hài lòng. Mọi người trong hội đồng đều thở phào.
“Tướng quân Lucas, anh nói vậy là có ý gì ?”
Lucas nghiêm nghị nói: “Về mặt quân sự, thân là một người am hiểu chiến lược chiến đấu như tôi, không tận dụng mảnh đất này, thì còn gì là khôn ngoan chứ”.
Chris lập tức nói: “Vớ vẩn. Chẳng phải không cần mảnh đất đó, thì anh vẫn có thể cùng gia tộc Prym gia cố phòng thủ cho thủ đô sao ? Giờ lại trở mặt đòi mảnh đất đó, anh muốn gì đây ?”
Ondo tặc lưỡi, lập tức gằn giọng: “Ngài Chris, mong ngài cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình. Ngài là công tước, chức phận cũng cao, vậy mà cứ nhảy cẫng lên như một con hổ bị mất miếng mồi ngon, thế cũng được sao ?”
Lucas cười nhếch mép, thầm trong bụng: “Xem ra thằng bé ngày càng giống mình ở mảng này”.
Alice và Gadfield có chút bất ngờ với lời mà Ondo nói ra. Một cậu nhóc lúc nào cũng nghịch ngợm, tính cách thì vui vẻ, đôi khi cũng ăn to nói lớn, vậy mà hôm nay lại thốt ra lời đanh thép như thế này...
Chris nghe Ondo nói như vậy, thì cắn răng im lặng. Sylvanus biết đã tới lúc, ông nói:
“Vậy, bây giờ ta sẽ đưa ra biểu quyết. Những người nào trong hội đồng đồng ý giao phó mảnh đất đó cho gia tộc Prym, thì hãy truyền ma pháp vào viên ngọc trước mặt để báo hiệu.
Quả không sai, tất cả mọi người đều hoàn toàn ủng hộ cho tộc Prym. Điều này làm Chris tức điên lên.
Ferenc dựa ghế ra sau, rồi nói: “Thỏa thuận giữa chúng ta coi như xong nhỉ, Chris ? Ngươi tự tin rằng nếu ta không can thiệp, thì ngươi có thể lấy mảnh đất đó. Giờ thì nhìn đi, hội đồng chỉ xem ta là gia chủ duy nhất của tộc Marsilio.
Lucas mỉm cười, nhìn thái độ của Ferenc, ông liền hiểu ra: “Ra là vậy, tôi còn nghĩ anh bị hắn bỏ bùa mê thuốc lú gì chứ”.
Cuộc họp kết thúc, Gadfield và Lucas ngồi lại với nhau. Họ bắt đầu bàn về chuyện khi nãy.
“Có vẻ như gia tộc Marsilio đang xảy ra chuyện”.
“Anh cũng nhận ra à, Gadfield ?” – Lucas thở dài, nhìn về phía mặt trời....
Gadfield nhìn về phía học viện, khoanh tay: “Ờ, nhưng trông cái cách hành xử của Ferenc hôm nay, có vẻ anh ta vẫn đang nhân nhượng cho Chris”.
“Anh ta vẫn luôn là như vậy, luôn cho người khác có cơ hội thứ hai” – Lucas mỉm cười, gác tay lên trán.
Trở về thư phòng của mình, Chris tức điên người. Hắn ném tất cả giấy tờ trong phòng, rồi gào lên phẫn nộ. Hắn không nghĩ, mình đã góp công cho hoàng gia nhiều đến vậy, mà vẫn không được những người trong đó công nhận.
Giao kèo hôm nay của hắn và Ferenc đã chấm dứt. Hắn tự tin rằng, nếu Ferenc không lên tiếng, thì hắn sẽ có thể một tay điều khiển gia tộc Marsilio theo ý mình. Nhưng không ngờ, Ferenc lại có uy nghiêm lớn hơn hắn nghĩ.
“Một lũ đáng chết !!”
Một con đại bàng từ bên ngoài cửa sổ bay vào, rồi đậu lên bàn làm việc của hắn. Trên chân của nó mang theo một mảnh giấy:
“Nếu muốn giết chúng, thì hãy tới khu rừng phía nam”.
Chris ngạc nhiên, hắn nở nụ cười ranh ma, rồi tạo ra ngọn lửa nhỏ, hủy đi tờ giấy trên tay. Mảnh giấy lập tức tan thành tro....