Lời Hồi Đáp Của Thời Gian

Chương 20: Thuyền phao cứu sinh


Đám đàn em tám tên nghe tiếng quát liền chạy vào xem rồi chưng hững rõ ràng đã trói cả tay và chân của Vũ Bắc Nguyệt lại làm sao mà cô chạy trốn được chứ.

Tên đại ca quát lên “Mau chóng tìm bắt con nhỏ đó lại nhanh đi, nó mà chạy thoát thì cả đám lên đường chẳng có nỗi một xu mà còn có nguy cơ vào tù như chơi đấy.”

“Chắc chắn là nó chỉ quanh quẩn trong cảng Nam Việt này thôi, nãy giờ tôi em đứng đợi anh ngoài cổng đâu có thấy ai đi ra.”

Bên nhà kho động tĩnh chia người ra đi tìm, A Sở thấy tình hình không ổn nên lên tiếng nói với Vũ Bắc Nguyệt “Đưa áo khoác của em đây cho anh, anh sẽ ra ngoài đánh lạc hướng bọn chúng, nếu tìm được cơ hội thì em mau chạy đi rồi tìm người cầu cứu.”

Vũ Bắc Nguyệt nhíu mày “Nguy hiểm lắm A Sở, anh đừng có bỏ em một mình mà, em sợ lắm A Sở.”

Vẻ mặt của A Sở vô cùng căng thẳng “Tình hình này nếu cả hai ở chung một chỗ sẽ bị bắt hết, em nghe lời anh để anh đánh lạc hướng bọn chúng.”

A Sở lấy áo khoác của Vũ Bắc Nguyệt chạy ra ngoài, trời tối nên bọn người kia tưởng rằng là Vũ Bắc Nguyệt nên đuổi theo.

Vũ Bắc Nguyệt chờ đám người kia chạy đuổi theo A Sở thì nhanh chóng đứng dậy chạy về hướng cổng cảng Nam Việt muốn rời khỏi đây rồi cầu cứu cảnh sát, ai ngờ cô vừa chạy đến gần cổng thì điện thoại đột nhiên reo lên, tên đại ca đừng gần đó nghe thấy nên đã đuổi theo cô.

Vũ Bắc Nguyệt là cô gái tay yếu chân mềm nên không thoát nổi tên đàn ông cao lớn nhanh nhẹn kia, cô nhanh chóng bị bắt lại, cô bị tát vào mặt mấy cái ngã xuống đất đứng dậy không nổi.

Tên đại ca mau chóng liên lạc với mấy tên đàn em khác trói Vũ Bắc Nguyệt lại rồi đem vào nhà kho lần này hắn cho người ngồi canh gác cẩn thận không cho cô cơ hội bỏ trốn nữa.

Mấy tên đàn em đuổi theo A Sở nhận được hiệu lệnh quay trở về, một tên lên tiếng “Hình như nó có đồng bọn đó đại ca.”

Tên đại ca tự tin lên tiếng “Mặc kệ nó có đồng bọn hay không bây giờ chuyện quan trọng là canh giữ nó cẩn thận chờ lấy tiền chuộc thôi.”

Tên đại ca lấy điện thoại của Vũ Bắc Nguyệt gọi cho Vũ Thế Hải qua mấy giây thì giọng của ông vang lên “Ba nghe đây Bắc Nguyệt.”

“Bây giờ thì ông đã tin con gái ông đang ở trong tay tôi chưa hả?”

Vũ Thế Hải vừa nghe đã nhận ra giọng nói người đàn ông vừa nãy gọi điện đến đòi tiền chuộc nên nhíu mày căng thẳng “Mày là ai hả? Con gái tao đâu hả?”



“Tôi cho ông một tiếng đồng hồ chuẩn bị 100 tỷ chuyển khoản vào tài khoản của tôi nếu không thì chờ nhận xác con gái ông đi.”

Vũ Thế Hải lúc này mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của vụ việc nên nhẹ nhàng lên tiếng “Đừng làm hại Bắc Nguyệt, tôi sẽ chuyển đủ tiền theo yêu cầu của cậu.”

Cúp máy tên đại ca khẽ nhếch môi cười lên tiếng “Chờ sau khi nhận được tiền thì khử con tin đi.”

Vũ Bắc Nguyệt nghe vậy thì rơi nước mắt lần này thì chết chắc rồi, cô không biết A Sở như thế nào nữa.

Vũ Thế Hải vội vàng gọi điện cho Vũ Đình Hiên báo tin Vũ Bắc Nguyệt bị bắt cóc, bảo anh chuẩn bị 100 tỷ chuyển khoản cho bọn bắt cóc.

Vũ Đình Hiên một mặt chuẩn bị tiền một mặt liên hệ với bên cảnh sát để giải cứu Vũ Bắc Nguyệt, bên phía cảnh sát được cấp trên điều động người truy tìm thì nhận được tin báo của cấp dưới ban nãy có người gọi điện cầu cứu bằng số điện thoại của Vũ Bắc Nguyệt tại cảng Nam Việt nên liền triển khai lực lượng ứng cứu.

Tên đại ca nhóm bắt cóc thấy tiền vào tài khoản rồi cùng bọn đàn em lên một chiếc thuyền đánh cá lớn, bọn họ lôi cả Vũ Bắc Nguyệt lên thuyền đi cùng.

“Đợi đến lúc ra vùng biển nước sâu thì ném nó xuống cho cá ăn thịt đi, như vậy thì cả đời này Vũ Thế Hải sẽ mãi mãi không bao giờ tìm lại được đứa con gái cưng này nữa ha ha ha.”

Vũ Bắc Nguyệt nghe vậy thì hậm hực lên tiếng “Các người đã nhận được tiền rồi sao còn phải đối xử tàn nhẫn với tôi như thế hả?”

Tên đại ca nhướng mày nhìn Vũ Bắc Nguyệt rồi lên tiếng trả lời “Thật ra nhiệm vụ của bọn tao là thủ tiêu mày chứ không phải đòi tiền chuộc, có được tiền chuộc chẳng qua chỉ là một món hời mà thôi.”

“Tại sao lại phải thủ tiêu tôi chứ?”

Tên đại ca khẽ nhếch môi cười “Ai bảo mày là đại tiểu thư của Vũ gia làm gì, hôm nay mày chết là vì cái thân phận danh giá thượng lưu đó của mày đấy.”

A Sở vẫn không bỏ cuộc, sau khi anh phát hiện ra Vũ Bắc Nguyệt bị bọn người kia bắt trở lại anh vẫn luôn ẩn núp quan sát tình hình của cô, khi thấy bọn chúng lên thuyền anh cũng tìm cơ hội trốn lên thuyền tìm cách cứu Vũ Bắc Nguyệt.

Lý Chính Bang nhận được lệnh của cấp trên kiểm tra cảng Nam Việt cứu đại tiểu thư của Vũ gia thì liền lập tức chấp hành lệnh, ông ta không phải kiểu người thương dân nhưng nếu cứu được Vũ Bắc Nguyệt thì con đường công danh nhất định sẽ thăng tiến không cần làm một cảnh sát biển ở địa phương nhỏ nữa.

Lý Chính Bang và lực lượng cảnh sát biển đến cảng Nam Việt thì có người báo thấy một nhóm 8 người trói một cô gái đưa lên tàu đánh cá loại lớn đã rời cảng rồi, lực lượng cảnh sát biển liền lên tàu chiến đuổi theo nhóm tội phạm nguy hiểm kia.



Lý Chính Bang là người nôn nóng hơn hết, ông ta sợ rằng Vũ Bắc Nguyệt có chuyện thì đừng nói thăng tiến có khi Vũ gia sẽ khiến ông ta khó sống ở Nam Đô này.

A Sở chờ lúc bọn bắt cóc ngủ say hết rồi thì lén lút vào khoang thuyền cởi trói của Vũ Bắc Nguyệt, cô cũng không dám tin là sẽ gặp A Sở trên con thuyền này.

“Sao anh lại ở đây?”

A Sở nhìn trước ngó sau rồi thì thầm với Vũ Bắc Nguyệt “Đi mau lên, anh biết vị trí thuyền phao cứu sinh nằm ở đuôi tàu rồi, chúng ta hạ nó xuống rồi bỏ chạy.”

Vũ Bắc Nguyệt gật đầu “Được.”

Vũ Bắc Nguyệt và A Sở lẳng lặng đi từng bước nhẹ nhàng ra phía sau đuổi thuyền, bọn bắt cóc nghĩ rằng lên thuyền ra biển thì không còn chướng ngại gì nữa nên nằm ngủ cả bọn.

A Sở tìm thấy một con dao cậu cắt dây thừng để hạ chiếc thuyền phao cứu sinh nhỏ xuống, chiếc thuyền này tuy nhỏ nhưng mà đủ cho hai người.

Tàu chiến của Lý Chính Bang chạy hết tốc lực cuối cùng cũng đuổi kịp chiếc thuyền đánh cá của bọn bắt cóc.

“ÙM.”

Lúc chiếc thuyền cứu sinh rơi xuống nước thì gây tiếng động khiến bọn bắt cóc thức giấc, bọn chúng đi ra ngoài kiểm tra thì thấy A Sở và Vũ Bắc Nguyệt đã cắt đứt ba dây buộc thuyền phao cứu sinh rồi chỉ còn một dây giữ lại thôi nên hô hoán lên.

A Sở gấp gáp lên tiếng nói với Vũ Bắc Nguyệt “Mau nhảy xuống thuyền phao cứu sinh nhanh lên.”

Tuy là còn một dây thừng giữ lại nhưng mà chiếc thuyền đánh cá lớn cách chiếc thuyền phao cứu sinh một khoảng cách, trời tối mặt nước biển đen ngòm ẩn chứa nhiều bí ẩn khiến Vũ Bắc Nguyệt sợ hãi do dự không dám nhảy xuống.

“A Sở em sợ lắm, em không làm được đâu.”

Một tên trong bọn bắt cóc lao tới, A Sở liền cản hắn lại, cậu quay đầu nhìn Vũ Bắc Nguyệt rồi gào lên “Bắc Nguyệt mau nhảy xuống thuyền cứu sinh nhanh đi, ở đằng kia có thuyền lớn họ sẽ cứu em.”

Vũ Bắc Nguyệt sợ hãi cả người run lên, một tên bắt cóc nữa lại lao tới, một mình A Sở chống chọi vô cùng chật vật.