Nam Dạ Huyền lạnh giọng lên tiếng đáp “Càng biết ít về tôi thì càng ít nguy hiểm cho cô, hơn nữa ai biết được cô có đang giả vờ để tố cáo tôi không?”
“Okay, tôi nói dối trắng trợn để bao che cho anh rồi nhưng mà vẫn không có được sự tin tưởng của anh, không sao hết tôi đi lấy khẩu trang cho anh đây.”
Ấn tượng của Nam Dạ Huyền về Vũ Bắc Nguyệt là một cô gái xinh đẹp quyến rũ người luôn tỏa ra mùi thơm dễ chịu, anh nhớ đến những đụng chạm lúc nãy trong bồn tắm cảm thấy da thịt cô vừa mát vừa mềm mại vô cùng tự nhiên cảm thấy hưng phấn đột ngột.
Nam Dạ Huyền cởi bỏ bộ quần áo ướt trên người xuống lấy cái khăn bông lớn mà Vũ Bắc Nguyệt đưa quấn ngang hông rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Nam Dạ Huyền nhìn quanh phòng ngủ của Vũ Bắc Nguyệt một vòng thì phát hiện ra trên tường có treo một bức tranh chân dung một người con trai vẽ bằng bút chì, điều khiến anh kinh ngạc không rời mắt được bức tranh đó là vì người trong tranh giống y hệt gương mặt của anh.
Nam Dạ Huyền nhíu mày thầm nghĩ [Tại sao người trong bức tranh chân dung kia lại sở hữu gương mặt giống y hệt mình như thế chứ? Mình đúng là mất đi một phần ký ức chỉ nhớ được khoảng thời gian từ lúc gia đình gặp biến cố trở về trước, sau khi cả nhà bị thảm sát đã xảy ra chuyện gì mình hoàn toàn không có một chút ký ức nào hết. Chẳng lẽ cô gái này có quen biết mình trong khoảng thời gian mà mình mất đi ký ức hay sao?]
Vũ Bắc Nguyệt đã đi vào phòng thay đồ thay một chiếc đầm vải đơn giản màu trắng dài quá gối đồng thời lấy hộp cứu thương đi vào phòng ngủ của mình, cô thấy Nam Dạ Huyền đang đứng quay lưng về phía mình nhìn chằm chằm vào bức chân dung của A Sở trên tường thì đi tới giơ cái khẩu trang về trước.
“Khẩu trang nè, tôi lấy hộp cứu thương vào luôn rồi đây.”
Nam Dạ Huyền trước tiên đưa tay cầm lấy cái khẩu trang vào che mặt mình lại trước rồi quay người lại, Vũ Bắc Nguyệt nhìn thấy cơ thể trần của anh thì suýt chút chảy máu mũi, cái người đàn ông tính khí lạnh lùng thất thường này dưới lớp quần áo kia lại sở hữu một body vô cùng mlem, cơ bụng sáu múi, ngực rắn chắn, cơ bắp rõ rệt.
Vũ Bắc Nguyệt còn đang thường thức body mlem của Nam Dạ Huyền thì đột nhiên anh ta bước đến sát lại gần cô rồi lên tiếng hỏi “Người con trai trong tranh đó là ai vậy hả?”
Vũ Bắc Nguyệt khá kinh ngạc khi Nam Dạ Huyền đột nhiên hỏi đến A Sở, cô lên tiếng đáp “Là một người bạn của tôi.”
Nam Dạ Huyền đột nhiên bắt lấy cổ tay của Vũ Bắc Nguyệt rồi lên tiếng hỏi “Bạn như thế nào? Bây giờ người đó đang ở đâu hả?”
Vũ Bắc Nguyệt nhíu mày lên tiếng đáp “Bạn tôi và tôi có quan hệ như thế nào đâu có liên quan đến anh, người đó ở đâu cũng đâu có dính líu gì đến anh.”
Nam Dạ Huyền cau mày mất kiên nhẫn quát “Tôi hỏi cô người đó hiện giờ đang ở đâu? Có sống cùng cô không hả?”
Vũ Bắc Nguyệt rủ mắt gương mặt thoáng buồn, đôi mắt long lanh ngấn nước “Người đó chết rồi.”
Nam Dạ Huyền hơi bất ngờ trước câu trả lời của Vũ Bắc Nguyệt “Cái gì chết rồi sao?”
Vũ Bắc Nguyệt gật đầu “Phải, anh ấy đã chết cách đây nhiều năm rồi là do tôi không buông bỏ được nên mới vẽ chân dung của anh ấy, tôi muốn anh ấy mãi sống trong hồi ức và đồng hành cùng tôi suốt cuộc đời này.”
Nam Dạ Huyền nhìn thấy Vũ Bắc Nguyệt khóc vẻ mặt cô rất đau khổ khi nhắc đến chuyện cũ liên quan đến người trong bức tranh kia nên cảm thấy hơi áy náy.
“Tôi xin lỗi vì khiến cô nhớ đến chuyện buồn đã qua, tôi chỉ là tò mò về chàng trai đó mà thôi.”
Vũ Bắc Nguyệt đưa tay lau nước mắt “Không sao đâu, là do tôi không tốt nên người đó mới gặp nạn chứ không phải lỗi của anh.”
Vũ Bắc Nguyệt chỉ tay qua giường rồi lên tiếng “Qua kia đi tôi giúp anh sơ cứu vết thương trước, lực lượng an ninh đang truy tìm gắt gao có lẽ anh không thể rời khỏi đây vào thời điểm này được đâu, chờ vài ngày nữa mọi chuyện lắng xuống tôi sẽ nghĩ cách đưa anh ra khỏi đây.”
Nam Dạ Huyền nhìn Vũ Bắc Nguyệt rồi lên tiếng hỏi “Cô không cảm thấy sợ khi ở cùng với một sát thủ như tôi sao? Tôi đã giết chết nghị viên Lý đó.”
Vũ Bắc Nguyệt lạnh lùng cười nhạt đáp “Bởi vì ông ta đáng chết mà.”
Nam Dạ Huyền nhíu mày tỏ vẻ tò mò “Cô có ân oán gì với ông ta sao? Tôi cảm thấy cô rất hả hê vì cái chết đột ngột của ông ta đấy.”
Vũ Bắc Nguyệt thành thật lên tiếng đáp “Nếu như năm đó ông ta không cho bắn pháo vào chiếc thuyền kia thì A Sở đã không bỏ mạng rồi, năm đó tôi đã quỳ xuống cầu xin ông ta đừng bắn pháo lên con tàu kia nhưng mà ông ta không hề nghe thấy. Cách đây một tuần khi tôi dọn đến đây sống, ông ta từng có hành động sàm sở một nữ sinh. Loại người coi thường tính mạng của người khác, đặt lợi cá nhân lên lợi ích chung, lạm dụng quyền lực trong tay như vậy thì không xứng đại diện cho lợi ích của nhân dân đồng thời không đáng được sống.”
“A Sở là ai?”
Vũ Bắc Nguyệt thành thật lên tiếng đáp “Là người trong bức tranh kia, anh ấy vì cứu tôi mà bỏ mạng rồi.”
Nam Dạ Huyền nhướng mày “Cô giúp tôi lẩn trốn vì cô nghĩ rằng tôi giết chết Lý Chính Bang cũng như giúp cô báo thù cho người tên A Sở đó có đúng không hả?”
“Tùy anh nghĩ đi.”