Manh Thê Phúc Hắc

Chương 3: Cuộc gặp mặt đột xuất


Sáng hôm sau.

Cô vừa thức dậy thì liền xuống lầu. Cô bước xuống mấy bước liền thấy Tử Dương.

"Đang định cứ thế là về, vậy mà còn đụng với anh ta."

-Tử Dương, tôi về đây!

Cô nói xong liền đi nhanh đến cửa không cho anh cơ hội phản ứng.

"Chạy nhanh thì hơn ,mặc dù anh ta là chính nhân quân tử nhưng vẫn lên đề phòng là tốt nhất."

Cô vừa mở cửa tòa nhà thì thấy một người phụ nữ rất trẻ, ăn mặc rất sang trọng, cô còn chưa kịp nói gì thì người phụ nữ đã hỏi rất nhiều.

-Cháu là Diệp Cẩn Dao sao? Cháu quen Tử Dương bao lâu rồi ?.....

"Cháu? Cô gái này trông trẻ lắm mà?! nhìn chỉ bằng chị mình thôi."

- Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?!!

Anh nói với vẻ lạnh lùng, khuôn mặt không chút biểu cảm.

-Mẹ? Cô ấy là mẹ anh à??!!

- Xin lỗi cháu, cô quên giới thiệu mình. Cô là mẹ của Lục Tử Dương. Cô tên Thẩm Thanh!

- Cháu chào cô.

- Ukm , lễ phép lắm.

Cẩn Dao nở nụ cười, cúi thấp đầu.

-Thôi! cô vào nói chuyện với Tử Dương đi. Cháu về trước đây.

Thẩm Thanh nhìn cô cười đắc ý.

"Đã gọi thân mật như vậy không hổ là con dâu tương lai của Lục gia."

- Sao cháu lại về, ở đây chơi mấy ngày với cô.

- Thôi ạ, cháu còn có việc.

Thẩm Thanh oà lên khóc lớn, tay cầm khăn lau lau khoé mắt.

- Hu hu. Bạn gái của con trai tôi, nó không thích tôi , sao tôi khổ thế này?!!!

- Bạn ... gái?

Cô chưa kịp nói xong đã bị Tử Dương kéo lại. Theo phản xạ tự nhiên cô giãy giụa ra nhưng cô cao chưa quá 1m68 thì sao có thể thoát ra được vòng tay của một người đàn ông cao 1m9.

-Dao nhi, mẹ kêu em ở lại kìa!

Cô không làm gì được chỉ có thể trừng mắt với hắn. Anh cũng chỉ lười nhát nhìn cô một cái rồi thôi. Thẩm Thanh đứng đó nhìn hai người trên khuôn mặt cười đầy ẩn ý.

"Thằng nhóc này cũng biết làm nũng cơ đấy"

- Nhưng......

Cô chưa kịp nói xong đã bị mẹ anh kéo vào trong nhà.Anh cũng lững thững đi theo sau hai người. Cô vừa ngồi xuống ghế liền biết không thể chạy được ,bèn cư xử cho phải phép với người lớn.

- Cô ngồi đi, cháu đi pha trà đã.

Cô đi một mạch đến chỗ Tử Dương và kéo anh vào bếp.

Cô đứng chống nạnh hai tay, trừng mắt hắn. Hắn điềm nhiên nhìn cô một cách khó hiểu.

-Anh làm gì vậy?

Nghe xong câu hỏi của cô, hắn liền bày ra bộ dạng cún con nhìn cô.



-Làm gì là làm gì?

-Tôi muốn về nhà mà anh còn để bác ấy kéo tôi ở lại, lại còn gọi cái kiểu kỳ cục đó nữa.

Hắn nghiêng đầu nhìn cô.

-Kỳ cục chỗ nào?

Cô nghe hắn nói mà tức đến phồng má trợn mắt.

-Cái cách gọi khiến người ta hiểu lầm lúc nãy đó.

-Dao nhi?

Anh nói với giọng ngây thơ khiến cô ngẩn người một lúc.

"Đẹp trai ghê....Lạc đề rồi. Đúng là sắc đẹp hại người"

Cô lắc lắc đầu.

- Cô không thích gọi cô Dao Nhi thì tôi gọi cô là Dao Dao vậy.

- Anh .....

Cô tức lắm nhưng không thể làm gì được hắn vì đây là nhà hắn. Cô chỉ đành nuốt cục tức này trong lòng, nát tìm chỗ xả giận.

" Hết chỗ nói với anh ta. Hình ảnh tổng tài lạnh lùng đâu rồi?"

Hắn nhìn cô với nụ cười đắc ý. Cô trừng hắn một cái rồi quay lưng về phía hắn . Nếu không làm vậy thì còn nhìn thấy mặt anh nữa chắc chắn cô sẽ cho hắn một bạt tai thật mạnh vào mặt.

-Anh gọi cái nào cũng được! Nhưng anh phải giải quyết mẹ anh đi, tôi phải về rồi.

Hắn nhìn cô từ phía sau cũng đoán được kha khá biểu cảm trên mặt cô. Hắn đứng sau cô cười cười như có ý cợt nhả.

-Mẹ tôi đã nhận định cô là bạn gái tôi rồi thì giải thích thế nào cũng không chịu nghe đâu.

Cô nghe vậy liền phì cười, tý nữa còn phát ra cả tiếng. Một tay cô giữ miệng, một tay ôm bụng , để không thể phát ra tiếng cười.

Hắn nhìn vậy tưởng cô bị làm sao liền có vẻ lo lắng đến đỡ cô, ân cần hỏi cô.

-Cô bị đau ở đâu à?

Cô vẫn bịt chặt mồm để không phát ra tiếng cười.

- Tôi không sao cả . Anh ra chỗ Lục phu nhân trước đi.

Nói xong cô liền xoay người, bước vài bước tới gần hắn, dùng tay đẩy lưng hắn, đẩy hắn ra khỏi phòng bếp. Còn một mình cô ở trong bếp cô không thể nào nhịn cười thêm được nữa, liền bật thành tiếng cười nhỏ.

- ha ha, tôi hiểu được nỗi khổ của mẹ anh mà. Có đứa con trai ghét phụ nữ thì ai mà chả nghĩ là...anh bị cong.

Cô lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác của mình. Vừa mở máy đã nhìn thấy mười mấy của cuộc của em gái. Cô gọi lại cho em gái mình. Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã hét lớn:

- DIỆP -CẨN-DAO! Chị đi đâu mà cả đêm không về vậy?

-À! chị dính phải một chút rắc rối nhỏ thôi. Có lẽ tối chị mới về được.

-CHỊ.......

Cô đoán được đâu kia định nói gì liền vội vàng cúp máy. Trước khi cúp máy cô còn nói với giọng điệu bỡn cợt:

-cúp máy đây tạm biệt trợ- lí -nhỏ!

Cô cúp điện thoại, khuôn mặt đầy muộn phiền và than oán.

- Phù, rõ ràng là em gái, mà quản mình như con gái của nó vậy... Đi pha trà thôi.

Cô cẩn thận bưng ba ly trà ra, vừa đến phòng khách nhìn thấy không khí có chút lạ. Hai mẹ con Tử Dương ngồi nhìn nhau mà không nói gì , trong ánh mắt còn có chút tia điện loé lên. Cô cẩn thận đặt cốc trà vừa pha trước mặt mẹ của Tử Dương, nuốt một ngụm nước bọt rồi mới cất tiếng.



-Cháu mời cô uống trà.

Không khí lúc này mới thay đổi được một chút. Thẩm Thanh không để ý đến Tử Dương nữa mà bưng cốc trà uống từ từ một cách đầy quý tộc. Bà vừa uống một ngụm trà, trong miệng liền cảm thấy ngon ngọt , còn thoang thoảng thơm mùi hoa cúc. Bà tò mò hỏi cô:

- Đây là trà gì vậy? Sao ta chưa thấy bao giờ?

-Đây là trà hoa cúc cháu tự làm, cháu luôn mang bên mình vì nó có tác dụng thanh nhiệt cơ thể, rất tốt cho sức khỏe.

Bà nhìn cô một cách tỉ mỉ,hỏi cô từng câu hỏi một. Cô điềm tĩnh trả lời bà một cách tự nhiên. Bà nhìn ra cô không hề nói dối liền tỏ vẻ hài lòng.

Lục Tử Dương ngồi bên cạnh mất kiên nhẫn, hắn nhìn mẹ mình với ánh mắt sắc lạnh như hận không thể ăn tươi nuốt sống.

-Mẹ đến đây làm gì?

Bà quay sang nhìn Cẩn Dao rồi cười cười, không thèm đoái hoài gì đến câu hỏi của Lục Tử Dương.

- Đương nhiên là đến xem mặt con dâu tương lai của ta rồi.

Cô nhìn hắn và trong lòng thấy hơi khó hiểu. Sao hắn có thể nói chuyện với mẹ bằng thái độ lạnh lùng quá vậy ? Khác xa ra dáng vẻ lúc nói chuyện với cô. Cô không nghĩ nổi cái thái độ ấy nữa. Cô liền huých tay hắn. Hắn quay sang nhìn cô , hắn nhìn cô bằng ánh mắt nuông chiều, miệng cười một nụ cười tỏa nắng.

" Gì vậy? lật mặt nhanh thế!"

-Anh cười cái gì?

- Thấy cô đáng yêu thì cười thôi!

Hắn vừa nói vừa nghiêng đầu sang một bên. Hắn nói tự nhiên như thể quá quen nói lời như này rồi vậy. Thật ra đến chính hắn cũng không biết tại sao lại vậy . Mỗi lần nhìn cô hắn đều muốn cho cô những thứ tốt nhất trên đời, miệng như ngậm mật ngọt nên mỗi lần nói chuyện với cô đều vô thức nói những lời đường mật dù mới gặp cô có một vài lần. Nó như một phản xạ tự nhiên của hắn mà chính hắn cũng không điều khiển được.

Cô không trả lời hắn mà quay sang nói chuyện với Lục phu nhân .Vì nếu tiếp tục chủ đề này cô cũng không biết nên nói gì nữa. Bà hỏi cô những câu hỏi như thể thật sự đi xem mắt con dâu vậy.

-Cháu hiện giờ đang làm nghề gì vậy?

Cô không hề lưỡng lự một giây phút nào mà trả lời thẳng luôn .

-Cháu mở một tiệm may quần áo nhỏ dành cho nữ.

Hai người trò chuyện với nhau rất hòa đồng, như thể bên cạnh không hề có Lục Tử Dương vậy. Anh ở bên cạnh khuôn mặt hơi nhăn mày.

- Mẹ thăm xong rồi đó ,giờ về đi.

-Sao có thể về chứ, ta còn chưa chơi cùng con dâu mà.

Nghe hai mẹ con Tử Dương nói chuyện, cô cười một cách gượng gạo nhưng không hề giả trân.

"Một tiếng con dâu, hai tiếng con dâu ,rốt cuộc mình là con dâu nhà này bao giờ vậy? "

Để phá vỡ bầu không khí ngượng gạo cô quyết định chuyển chủ đề.

- Vậy bác trai có biết bác đến đây không ạ?

-Đương nhiên là không rồi. Kệ ông ấy đi.

Đuôi mắt cô giật giật hai cái, không biết nên nói gì cho cam.

"Trời ! cái gia đình này lạ thật , mẹ thì lúc nào cũng cười trông rất yêu đời còn con trai thì luôn tỏ ra lạnh lùng hai mẹ con trái ngược nhau hoàn toàn luôn"

Cô nhìn đồng hồ , rồi quay sang chỗ Tử Dương.

-Anh không đi làm à?

-Có, vậy anh đi đây!

Anh trả lời cô với giọng ngoan ngoãn như một chú cún. Ánh mắt anh nhìn cô đầy nuông chiều nhưng vẫn phảng phất một chút tiếc nuối. Dù chỉ là thoáng qua nhưng Cẩn Dao vẫn có thể cảm nhận được.

" Mình bị ảo giác à, sao cứ cảm thấy anh ta có gì đó tiếc nuối nhỉ?"

Lục Tử Dương vừa đi Lục phu nhân liền kéo cô dậy.

-Đi thôi, đi tìm quà gặp mặt cho con nào.