Đợi Hàn An nhớ ra chuyện của cậu nhỏ đã là một ngày trước khi mạt thế đến. Cậu dùng chìa khoá chung để mở cửa phòng cậu nhỏ.
Cậu theo thói quen nhón chân đi thật nhẹ nhàng, nhưng chợt nhớ ra chính chủ không có ở đây liền tức tốc trở lại dáng vẻ đường hoàng thường ngày. Phòng của cậu nhỏ được bài trí rất bình thường, bình thường đến độ bất bình thường. Cảm giác như căn phòng đã bị dọn dẹp qua, cố tình trưng cho người ta thấy vậy.
Để chắc chắn, Hàn An lục lọi căn phòng một lần nữa, dùng từ lục lọi có lẽ cũng không đúng lắm, chúng ta nên gọi đây là kiểm tra.
Tủ quần áo, ngăn kéo, bàn làm việc. Những nơi có thể kiểm tra cậu đều đã kiểm tra hết nhưng vẫn không tìm thấy thông tin mà mình muốn. Chẳng lẽ cậu nhỏ vốn không để lại manh mối gì ?
Hàn An rơi vào trầm tư, nếu cậu nhỏ không để lại manh mối gì thì cậu sao có thể tìm được cậu nhỏ đây ?
Đúng lúc này, khung ảnh trên chiếc tủ đầu giường rơi xuống. Hàn An cúi đầu nhặt khung ảnh lên, là ảnh của cậu chụp cùng cậu nhỏ vào ngày đầu tiên chuyển lên cao trung. Không nghĩ cậu nhỏ lại giữ lại nó, còn đóng khung rồi đặt ở đầu giường nữa chứ.
Hàn An cười nhẹ rồi để khung ảnh lại chỗ cũ, có lẽ cậu nhỏ thật sự chẳng để lại manh mối gì. Cậu xoay người định rời khỏi phòng nhưng khung ảnh lại nghiêng ngả rồi đột nhiên rơi xuống. Khung ảnh rơi vỡ để lộ tấm ảnh và một mảnh giấy nhỏ được giấu kĩ.
Hàn An cầm tấm ảnh và mảnh giấy lên xem thì trên đó chỉ vỏn vẹn mấy chữ " ngân hàng XX " và một dãy số.
Ngân hàng XX là ngân hàng được mọi người tin tưởng nhiều nhất Bắc Vũ vì dịnh vụ gửi đồ ở đây vô cùng uy tín.
Thời gian vẫn còn sớm, Hàn An lập tức bắt taxi đến ngân hàng XX, hi vọng mọi việc sẽ xong trước khi mạt thế đến.
Mọi việc thuận lơị hơn so với tưởng tượng của cậu nhiều lắm. Hàn An vừa mới báo tên thì đã có nhân viên hướng dẫn riêng, hỏi ra thì mới biết là cậu nhỏ đặc biệt dặn dò.
Quả nhiên là cậu nhỏ suy nghĩ chu toàn.
Nhưng tại sao cậu nhỏ lại biên mất, còn phải dùng cái cách đặc biệt rắc rối này để chỉ dẫn cậu?
Lấy được đồ, Hàn An trở về nhà ngay lập tức.
Chiếc hộp gỗ đàn tinh tế, bên trong đựng một sợi dây chuyền, mặt dây làm từ ngọc thạnh, hình giọt nước bên dưới có một tờ giấy ghi hai chữ " Quốc Lập " .
Quốc lập ? Chẳng lẽ cậu nhỏ hiện đang ở thủ đô ?
Theo như trí nhớ kiếp trước của Hàn An, sau khi mạt thế sảy ra, tất cả giao thông bị ngưng trệ, thực phẩm khan hiếm, rất nhiều căn cứ người sống lớn nhỏ mọc lên như nấm rồi lại nhanh chóng sụp đổ thì căn cứ Trời Xanh ở thủ đô Quốc Lập lại vững chắc đến bất ngờ.
Cậu nhớ khi căn cứ của cậu sắp bị phá, vô số người mang theo hi vọng chạy nạn đến Quốc Lập. Mong có được một chốn nương thân lâu dài.
Xác định nét chữ trên giấy đúng là chữ của cậu nhỏ, Hàn An ngay lập tức hiểu ý cậu mình.
Biết được vị trí của cậu nhỏ thì mọi chuyện liền dễ dàng hơn rất nhiều, Hàn An thầm nghĩ.
Đợi đến khi mạt thế giáng lâm xong, cậu sẽ lập tức xuống phía bắc tìm người. Đến lúc đó cậu có vật tư, có dị năng, cuộc sống hẳn là sẽ tốt đẹp hơn kiếp trước.
Hàn An nhìn đồng hồ. Tích, tắc, tích, tắc ...
Thời khắc kim đồng hồ điểm mười hai giờ, cơ thể Hàn An đột nhiên trở nên vô lực, lảo đảo ngã xuống cái ghế sofa ngay cạnh.
Cái gì đến rồi cũng phải đến.
.
Cả thành phố chìm trong yên lặng, đang là ban ngày nhưng cả bầu trời xanh ngắt lại bị báo phủ bởi màn đêm đen khịt. Nếu hiện giờ có ai đó ở đây hẳn sẽ bất ngờ lắm, nhưng tiếc là không có ai. Bởi giờ đây,người dân toàn thành phố đều chìm vào hôn mê.
Đêm đen bao phủ,không khí bắt đầu lan tràn những hạt li ti màu xám, giống như không khí len lỏi đến khắp các ngóc ngách, sau đó chúng thẩm thấu vào mọi sinh vật sống kể cả loài người.
Hàn An tỉnh lại sớm nhất, cậu nhìn con thể mình bị thứ li ti kia xâm nhập nhưng không làm gì, bởi cậu biết, đây là một quá trình bắt buộc không thể thay đổi càng không thể ngăn chặn.
Mạt thế đã giáng lâm.
.
Hàn An không lập tức ra khỏi nhà ngay mà đứng bên cửa sổ quan sát tình hình dưới đường. Đúng như những gì còn xót lại trong trí nhớ của cậu về ngày đầu tiên của mạt thế.
Tang thi bắt đầu xuất hiện, da chúng xanh xao các bộ phận trên cơ thể đã bắt đầu thối rữa, khô quắt lại, tròng mắt gần như lồi ra ngoài. Đôi mắt đầy tơ máu và đục ngầu. Vì mới bị biến đổi, chúng vẫn mặc trên mình bộ quần áo lành lặn nhưng đã tanh nồng mùi máu.
Chúng đã ăn thịt người.
Không thể dùng định nghĩa " người " để định nghĩa chúng nữa rồi.
Xe cộ đụng độ thành một hàng dài nối đuôi nhau, những con tăng thi du lãng đầy đường, chỉ cần ngửi được một chút hương vị của người sống là tất cả cùng lao đến tranh giành nhau cắn xé.
Chỉ có người bị cắn là vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi cơ thể mất đi từng miếng thịt một, máu đỏ ồ ạt chảy xuống để lộ những khúc xương trắng hếu và nội tạng bên trong. Bấy giờ người nọ mới ý thức được mà gào thét lên. Chỉ tiếc, tất cả đã quá muộn.
Chưa đầy một phút sau, người đó chết.
Tại thời điểm bây giờ, cảnh tượng này quá là kinh khủng nhưng nửa năm sau thôi, chỉ nửa năm sau thôi những cạnh tượng thế này sẽ diễn ra hàng giờ hàng phút, người sống xót sẽ dần quen với nó. Và một năm sau đó, họ sẽ bình thản mà tiếp nhận hình ảnh này và coi nó là một phần của sinh tồn. Tiếp đó hai năm, sẽ chẳng còn người sống nào mảy may dao động vì nó nữa, nếu có họ cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu " thật xui xẻo " mà thôi.
Hàn An nhìn thêm một lát rồi quay mặt đi. Đừng trách cậu máu lạnh vô tình nên trách mạt thế quá tàn nhẫn thì hơn.
Cậu bình thản nấu mì, các thiết bị điện đều đã ngưng hoạt động nhưng gar thì không, cậu đổ nước sôi, chờ mì chín rồi bắt đầu ăn.
Bốn phía xung quanh cứ vài phút lại vang lên những âm thanh la hét kinh hoàng, cả tiếng gầm gừ đáng sợ của tang thi nữa.
Có lẽ ai đó đang hoảng sợ tột độ vì người hôm qua còn thân thiết với mình, hôm nay đã muốn ăn tươi nuốt sống mình rồi ?
Hàn An chẳng để tâm lắm.
Dẫu sao thì, mạt thế chính là như vậy.
Ăn mì xong, Hàn An cầm theo một cây gậy sắt mình mới mua, gọn gàng xử lí hết những con tang thi lang thang ở tầng lầu này. Xử lí xong cậu lại vác gậy sắt về căn hộ của mình, không quên khoá trái cửa.
Cũng may đây mới là thời kì đầu của mạt thế, tang thi vẫn chưa thăng cấp nên Hàn An mới dễ dàng xử gọn cả ổ như thế, chứ đợi đến bốn năm sau, khi mà những con tang thi đó đã lên tới cấp sáu thì có mười Hàn An cũng không đấu lại được chúng.
.
Tối hôm đó, cả thành phố như bị bóng đêm nuốt chửng, con ngươi lâm vào cảnh sợ hãi cùng cực, chỉ có duy nhất Hàn An là ngủ một giấc ngon lành đến tận sáng mà chẳng hề bị bầu không khí u ám kia ảnh hưởng.
Biết sao được, cậu quen rồi mà.