Mở mắt ra ,đập vào mắt Uyển Như là trần nhà trắng xóa và mùi thuốc sát trùng quanh quẩn trong khoang mũi cô chợt nhớ lại một màn cứu người tối hôm qua rồi bị xe đụng trúng ,Uyển Như gượng mình ngồi dậy thì đầu cô liền truyền đến một trận đau, đau giống như là sắp bị nứt ra đến nơi vậy.
"A..đau quá...đau quá!" Cô rên rỉ kêu lên , hai tay ôm lấy đầu sờ vào chỉ toàn thấy băng gạt bỗng cô nghe thấy một tiếng gọi thản thốt:
" Giai Kỳ, con tỉnh rồi sao" một người phụ nữ độ tuổi trung niên ăn mặc sang trọng theo sau là một người đàn ông cũng đã luống tuổi trên người còn mang một thân tây trang bước đến bên giường cô ngồi xuống sờ vào đầu cô hỏi:
" Sao vậy? đầu con đau sao..để mẹ gọi bác sĩ cho con nhé" nói rồi nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng.
"Hai người là ai vậy??"Cô ngơ ngác nhìn hai người đang đứng trước mặt mình giọng khàn khàn hỏi..
"Giai..Giai..Kỳ..con..con nói gì vậy?" câu hỏi của Uyển Như khiến cho cả hai người đang đứng trong phòng khuôn mặt từ màu đỏ dần chuyển sang tái mét cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp không rõ ràng
"Giai Kỳ..Con..con không nhận ra ba mẹ sao??" giọng bà run run rồi đột nhiên hét lớn " Bác sĩ..mau gọi bác sĩ"
Vài tiếng sau, sau khi làm hết tất cả các xét nghiệm kiểm tra bác sĩ kết luận cô bị mất trí nhớ!
"Không thể nào...không thể nào" cô một mình lẩm bẩm Uyển Như biết rất rõ bản thân mình không hề mất trí nhớ cô còn nhớ tối hôm qua vụ đụng xe..mà Khoan đã..bọn họ vừa gọi cô là gì? Giai Kỳ...lẽ nào..!
Từ trên giường bật dậy cô quên luôn cả bản thân mình đang bị thương chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh nhìn vào gương..khi thấy gương mặt mình trong gương cô đã giật mình hét lớn...không biết là do đầu vẫn còn bị thương hay do nhìn thấy gương mặt hiện tại của chính mình trong gương mà ngã xuống đất ngất xỉu..trước khi mất đi ý thức vẫn là tiếng gọi ấy vang lên bên tai..Giai Kỳ..Giai Kỳ!
Tỉnh lại lẫn nữa vẫn là trần nhà trắng xóa và mùi thuốc sát trùng nồng đến ngậy mũi ấy nhưng lần này cô tỉnh táo hơn hẳn...nhớ đến gương mặt hiện tại của mình trong gương cuối cùng cô cũng đã có thể chấp nhận bản thân mình thật sự đã xuyên sách quyển sách mà cô xuyên qua chính là quyển tiểu thuyết "Tình Yêu Của Tổng Tài Đại Nhân" mà cô bé đồng nghiệp Thư Nhiễm đã viết đã vậy cô còn xuyên vào vai phụ của vai phụ Tống Giai Kỳ em gái cùng cha khác mẹ của nữ chính Tống Giai Ý một vai phụ không chỉ làm nền cho vai nữ chính mà còn làm nền cho cả nữ phụ một nhân vật phụ ngu ngốc hết mức có thể đi tin vào lời của nữ phụ bị nữ phụ lợi dụng mượn tay cô làm hại nữ chính cũng chính là chị ruột của mình để cuối cùng bị nam chính bệnh hoạn hại vô cùng thê thảm thân tàn ma dại...haizz..thật là thảm mà! \=.\=
Qua mấy ngày vết thương cũng đã khá hơn cô nài nỉ mãi để xin về nhà dưỡng bệnh trời sinh cô ghét nhất là mùi thuốc ê tê của bệnh viện mấy ngày qua cô ngửi đến phát ngấy rồi nếu còn ở đây thêm nữa chắc chắn không bệnh cũng sẽ thành có bệnh
Ngày xuất viện chỉ có mẹ của nguyên chủ là đến đón cô mà cũng phải thôi ba của nguyên chủ Tống Vỹ Thành vốn rất bất mãn về đứa con gái này suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lỏng mang đầy rẫy tiếng xấu làm mất mặt nhà họ Tống chả bù với nữ chính Tống Giai Ý đoan trang xinh đẹp lại tài giỏi cũng như hôm nay nếu không phải do nguyên chủ ăn chơi đến say khước nửa đêm mò về rồi ngã từ cầu thang xuống xui khiến thế nào lại khiến cho linh hồn Uyển Như cô đây lại bị xuyên vào
Xe về đến cổng Tống gia người làm trong nhà đã xếp hàng cuối đầu chào hỏi
"Chào Phu Nhân , chào Nhị tiểu thư đã về"
Uyển Như có chút không quen cũng cúi đầu chào lại rồi đi thật nhanh vào nhà..tất cả người làm trong nhà đều ngạc nhiên nhìn nhau xầm xì to nhỏ chỉ khi quản gia lên tiếng "e hèm" thì tất cả mới im lặng ai về vị trí nấy
Uyển Như được mẹ của nguyên chủ đưa về tận phòng thấy bà có ý định vào phòng mình cô giả vờ cáo bệnh bản thân không khỏe còn mệt để chối từ bà cũng nghĩ là cô vừa xuất viện nên vẫn còn mệt nên cũng không nán lại thêm mà trở về phòng mình. Nằm trên giường Uyển Như sụt sùi rơi nước mắt cô nhớ nhà nhớ ba mẹ dưới quê không biết họ sống ra sao khi hay tin dữ về cô bây giờ một mình ở thế giới này không người thân không bạn bè cô phải sống thế nào đây phải trải qua những ngày tháng tiếp theo ra sao đây
Khóc một hồi cô ngồi dậy bước đến bên cửa sổ ngước mắt nhìn lên bầu trời rộng lớn với những đám mây xanh vẫn bình lặng trôi thật nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy lòng mình cũng dần bình ổn lại cô nhận ra rằng mình phải mạnh mẽ hơn phải sống cho hiện tại trước mắt có đau buồn cũng vô ích cũng không thể quay trở về là Lâm Uyển Như được nữa rồi cô tự nói với bản thân mình " Thôi thì cứ xem như được tái sinh lại một lần nữa bắt đầu từ hôm nay bản thân không còn là một cô nhân viên kế toán suốt ngày chỉ biết vùi đầu kiếm tiền Lâm Uyển Như mà là Tống Giai Kỳ một cô gái 20 tuổi tràn đầy thanh xuân phơi phới ông trời đã cho cô trẻ lại 7 năm để cô có thể thực hiện những gì mà Lâm Uyển Như trước đây đã từng bỏ lỡ"