Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi

Chương 6: Vạn Sự Khởi Đầu Nan


Có lẽ những ngày tháng bình yên làm sâu rượu đã khiến cô quên mất là bản thân cô đang xuyên vào cuốn tiểu thuyết Uyển Như đưa tay vỗ vỗ trán "Tập đoàn Lục thị.. Lục Ảnh Quân..Trời ạ!"sáng nay cô đến gần ngay miệng Hổ mà lại không biết còn đang mãi mê với suy nghĩ thì nghe được thanh âm của Tống Vỹ Thành gọi cô vào phòng

Bước vào phòng Uyển Như thấy sắc mặt ông không được tốt có lẽ cuộc họp không được suôn sẽ cô không biết bản thân mình nếu như lỡ miệng nói sai thì có khiến ông tức giận hay không??

"Tài liệu thế nào có đưa tận tay chị của con chưa?" Tống Vỹ Thành bất ngờ hỏi " Vâng! đã đưa" Uyển Như đầu gật như gà mổ thóc chân vẫn đứng yên ở cửa nãy giờ chưa có bước vào Tống Vỹ Thành nhìn thấy cô như vậy ông đưa tay bảo " Qua đây, từ sáng giờ đã theo Hà Linh tìm hiểu thế nào, con cảm thấy bản thân đã muốn làm ở bộ phận nào?"

Uyển Như bước đến ngồi đối diện Tống Vỹ Thành "Con..vẫn đang suy nghĩ!"

Tống Vỹ Thành nhìn cô một lượt đôi lông mày chau lại từ trước đến giờ ông chưa từng thấy qua Tống Giai Kỳ như vậy cả ngày hôm nay hình như không hồ không nháo rất yên tĩnh và quy củ cứ cho là con gái ông thật sự mất trí nhớ đi thì tính cách cũng không thể biến đổi lớn đến như vậy Tống Vỹ Thành vẫn còn đang suy nghĩ thì ngoài phòng có tiếng gõ cửa vang lên

"Cốc..cốc..cốc..Ba con đã về!" Ngoài cửa là tiếng của Tống Giai Ý có lẽ buổi đàm phán đã kết thúc cô quay về để báo cáo .Cả hai không hẹn cùng nhìn ra cửa thì thấy bóng Giai Ý đẩy cửa bước vào nhìn thấy Tống Giai Kỳ cũng đang ở trong phòng cô có chút bất ngờ rồi nhanh bước vào ngồi xuống bên cạnh Tống Vỹ Thành

"Thế nào??.. họ cảm thấy dự án của chúng ta thế nào họ có đồng ý không?" thấy Tống Giai Ý trở về ông liền gấp gáp hỏi



Giai Ý lắc đầu "người chủ trì hôm nay là một bộ phận cấp cao của công ty Lục thị họ vẫn chưa trả lời họ bảo sẽ xem xét lại bản dự án rồi cho chúng ta câu trả lời" Tống Vỹ Thành thở dài " chúng ta đã đến mấy lần nhưng lần nào cũng đều là câu trả lời này" Tống Giai Kỳ thấy ông như vậy liền nói tiếp "Con cũng đã có hỏi về Tổng giám đốc Lục nhưng họ bảo ngài ấy đi công tác nước ngoài vẫn chưa về" tổng giám đốc Lục thị Lục Ảnh Quân nghe nói trước giờ rất ít người nhìn thấy hắn ,hắn rất ít khi ra mặt chuyện lớn nhỏ của công ty đều có người thay hắn giải quyết"

"Được rồi con vất vả rồi cũng đến giờ nghỉ trưa rồi chúng ta đi ăn cơm thôi" nói rồi ông phất phất tay ra hiệu

Cả ba cha con cùng đến một tiệm cơm đối diện trước công ty tuy không phải là một tiệm cơm lớn nhưng nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon thực phẩm cũng chất lượng khi gọi món xong Uyển Như vì muốn cải thiện quan hệ chị em tốt với Tống Giai Ý nên lên tiếng phá vỡ im lặng "chị Giai Ý em nghe nói chị hiện tại là tổng giám đốc khiêm nhà thiết kế của công ty chúng ta..chị thật giỏi!"

"ừm" Tống Giai Ý nhàn nhạt đáp.. Uyển Như vẫn không bỏ cuộc " vậy sau này em có thể theo chị học hỏi không?" lần này đáp lại Uyển Như là sự im lặng Cô đang cảm thấy không biết phải nói tiếp theo thì vừa đúng lúc đồ ăn vừa mang ra Tống Vỹ Thành lên tiếng giải vây cho Tống Giai Kỳ " Sau này nếu Giai Kỳ có thắc mắc gì cứ hỏi chị Giai Ý dù sao cũng là người nhà vẫn sẽ tốt hơn có phải không Giai Ý"

Tống Giai Ý vẫn cúi đầu ăn cơm của mình không có ngước lên chỉ nhẹ nhàng "Dạ"

Tống Vỹ Thành xua tay "đói rồi ăn cơm ..ăn cơm thôi"

6 giờ chiều, xe chạy về đến biệt thự Tống gia lúc Uyển Như bước xuống xe cô cảm thấy bản thân mệt mỏi vô cùng rõ ràng không phải việc làm tay chân nặng nhọc nhưng cô lại cảm thấy rất áp lực vì môi trường mới công việc mới cô phải học tất cả mọi thứ lại từ đầu chiều hôm nay ba cô Tống Vỹ Thành đã chọn cho cô một vị trí trong công ty đó là giám sát từ vật liệu vải cho đến chỉ may các công đoạn thành phẩm đều do cô phụ trách từ đầu giờ chiều Uyển Như đã được đưa đến bộ phận giám sát bắt đầu làm quen với công việc phải nhồi nhét quá nhiều thứ vào đầu khiến đầu cô như muốn nổ tung cô lấy lý do đã ăn cơm rồi bỏ lên lầu tắm rửa ngủ sớm vì ngày mai còn rất nhiều việc đang đợi cô ngày mai sẽ là một ngày vất vả đây thôi thì Vạn sự khởi đầu nan vậy có lẽ quá mệt nên vừa nằm xuống là cô liền chìm vào giấc ngủ.