Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em

Chương 14: Cảnh trong mơ tan rã


Xin nghỉ xong, Trần Mưu lại mê mang trở về giường. Tuy tố chất thân thể của cậu không tồi, nhưng cũng không chịu nổi một trận đánh của Nguyên Phi Hòa như thế.

Không đủ sức lực để ăn gì, Trần Mưu lại đi ngủ. Chỉ là dù cho có ngủ thì cậu vẫn ở trong mơ mơ thấy cậu đánh nhau với Nguyên Phi Hòa – mà người bị cậu đánh thì biến thành Nguyên Phi Hòa.

Kiếp trước, vấn đề lớn nhất giữa hai người Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa, là việc Trần Mưu không thế nhịn được mà ra tay. Tuổi thơ từ nhỏ cho đến khi trưởng thành mà cậu đã trải qua, đều cho cậu biết, nếu bị thương thì chỉ cần giơ tay đánh ngược mới có thể bảo vệ bản thân. Nhưng hiện thực bất đồng, ở trong mơ, Nguyên Phi Hòa không có cách nào đánh trả, hắn cuộn người lại, bảo vệ phần đầu của mình, nhưng trong miệng vẫn lầm bầm gì đó, Trần Mưu muốn nghe rõ những lời của Nguyên Phi Hòa, nhưng chỉ có thể thấy miệng Nguyên Phi Hòa mím chặt, cộng thêm khuôn mặt sưng vù đầy vết bầm xanh tím, làm cho Trần Mưu không thể hiểu được biểu cảm của hắn.

2

Tỉnh dậy từ cơn ác mông, Trần Mưu một thân đầy mồ hôi lạnh, cậu suy yếu mở mắt ra, nhìn thấy trên đỉnh đầu mình là một chiếc đèn treo đang tản ra ánh cam.

Giọng nói của Nguyên Phi Hòa từ bên cạnh vang lên, hắn nói:

"Tỉnh rồi sao?"

Giọng Trần Mưu khàn khàn, ừ một tiếng.

Nguyên Phi Hòa vuốt ve gương mặt Trần Mưu, rồi mới nâng đầu cậu nghiêng về phía mình một chút, hắn nói:

"Còn muốn ngủ không?"

Trần Mưu nhẹ lắc lắc đầu.

Nguyên Phi Hòa liếc nhìn Trần Mưu một cái liền đứng dậy đi đến phòng bếp, chưa đến một chốc đã mang vào phòng một chén cháo, sau đó, hắn nâng Trần Mưu dậy, nhìn cậu húp hết một chén cháo.

Trần Mưu ăn cháo xong vẫn trầm mặc như cũ, cậu không biết nên nói gì với Nguyên Phi Hòa, lời muốn nói thì không thể nói, có thể nói thì lại không muốn.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Xin lỗi, hôm qua là anh sai."

Tuy hắn xin lỗi nhưng trên mặt của Nguyên Phi Hòa không thấy xấu hổ một chút nào, tay hắn cầm chén, nhàn nhạt nói:

"Anh chỉ là không thể chịu đựng việc em có hứng thú với người khác."

Trần Mưu vừa mới tỉnh dậy, đầu óc không quay nhanh, nghe Nguyên Phi Hòa nói xong, cậu hỏi lại một câu:

"Em thì có hứng thú với ai?"

Nguyên Phi Hòa cười cười, không trả lời mà chỉ đứng dậy đi ra phòng bếp rửa chén.

Trần Mưu nhìn bóng dáng của Nguyên Phi Hòa thì lại hoảng hốt.

Nguyên Phi Hòa sinh ra đã đẹp, vai rộng eo thon, quần tây được cắt may tỉ mỉ càng làm lộ ra đường cong mông duyên dáng, tay chân thon dài còn rất có tỷ lệ, nhìn từ phía nào cũng có thể dùng từ cảnh đẹp ý vui để miêu tả.

Trần Mưu cũng tuyệt đối coi như là anh tuấn, chẳng qua là so sánh với sự anh tuấn của Nguyên Phi Hòa, thì trên người cậu càng có thêm loại mị lực tục tằng của đàn ông.

Hai người ở bên nhau, người ngoài nhìn vào chỉ thấy phía có thế hơn là Trần Mưu, còn Nguyên Phi Hòa thì dùng hành động để chứng minh câu thành ngữ đừng trông mặt mà bắt hình dong một cách hoàn hảo, từ cái giây mà Trần Mưu ở bên hắn, Trần Mưu chưa bao giờ chiếm một chút tiện nghi nào từ việc đánh nhau.

Nguyên Phi Hòa rửa chén xong lại về bên Trần Mưu, thấy bộ dáng ngu si của Trần Mưu, hắn cười:

"Nghĩ gì thế?"

Trần Mưu hồi thần, thấy gương mặt tươi cười dịu dàng của Nguyên Phi Hòa, trong lòng trồi lên một cảm xúc không hiểu được, cậu nói:

"Nguyên Phi Hòa, anh đối xử với em như thế, một câu xin lỗi là đã xong rồi sao?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Không thì sao?"

Trần Mưu nói:

"Anh vô cớ đánh em một trận. Anh tưởng chỉ cần như thế là thôi?"

Nguyên Phi Hòa nhìn Trần Mưu không chịu bỏ qua chuyện này, hắn giống như buồn rầu mà nhíu nhíu mày, sau đó ủy khuất nói:

"Anh cũng đâu phải là vô duyên vô cớ đánh em đâu."

Trần Mưu nói:

"Vậy thì tại sao anh lại đánh em?!"

Cậu nhớ rành rành cái bạt tai kia của Nguyên Phi Hòa, cái bật lửa châm ngòi cho trận chiến của hai người.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Anh đã nói rồi, anh không thích, em có hứng thú với người khác."

Trần Mưu sửng sốt, đầu óc như muốn nổ tung của cậu không suy nghĩ được chuyện là như thế nào, sau đó, lúc Nguyên Phi Hòa chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, cậu mới đột nhiên nhớ lại cậu đã hỏi một câu với Nguyên Phi Hòa trước lúc hắn đánh cậu, cậu hỏi hắn lại:

"Anh rất thân với Lục Tri Châu?"

Này là cái lý do chó má gì thế, Trần Mưu thiếu chút nữa đã tăng xông, đầu óc nóng lên muốn đánh Nguyên Phi Hòa, nhưng chưa kịp làm gì thì vết thương trên người đã nhắc nhở cậu một sự thật tàn khốc – Nguyên Phi Hòa không dễ chọc, lúc cậu không bị thương còn đánh không thắng thì khỏi phải nói đến cái bộ dạng thoi thóp bây giờ của cậu.

Nguyên Phi Hòa chỗ nào không nhìn ra được Trần Mưu muốn làm gì, hắn ngồi xuống mép giường không nhúc nhích, còn rất săn sóc mà nói:

"Cục cưng, đừng lộn xộn, cẩn thận xoay eo thôi."

Trần Mưu cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng vì sôi máu mà bị bệnh gan.

Nguyên Phi Hòa rất thích nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi nhưng chẳng thể làm được gì của Trần Mưu, hắn nhích người lên, nhẹ nhàng hôn hôn đôi môi Trần Mưu, sau đó hàm hồ nói:

"Đừng nhúc nhích, để anh xoa xoa cho em, rất nhanh sẽ ổn hơn thôi."

Trần Mưu đương nhiên sẽ không đồng ý lời đề nghị này của Nguyên Phi Hòa, nhưng cậu cũng không có khả năng cự tuyệt. Nguyên Phi Hòa không màng đến sự phản đối của Trần Mưu, hắn lật người Trần Mưu lại, sau đó ngồi quỳ trên người cậu, bắt đầu giúp cậu đẩy máu bầm.

Trên người Trần Mưu hầu như không có một chỗ nào không bị thương, cậu không rên một tiếng, ghé người vào thành giường, để cho đôi tay của Nguyên Phi Hòa xo.a nắn sau lưng cậu.

Xoa xong phía sau, Nguyên Phi Hòa lại lật Trần Mưu, hắn bắt đầu xoa mảng bầm tím trên bụng cậu.

Trần Mưu nói:

"Anh xài cái thủ pháp này thì đừng có xoa tùm lum để phế em đấy nhé."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Không phế được đâu, anh vì em mà cố ý đi học mát xa mà."

Trần Mưu vừa nghe xong đã thấy cảm động, nhưng một lúc sau nghĩ lại thì lại cảm giác rất không thích hợp, gì mà vì em mà anh đi mát xa, chẳng lẽ là có thể làm cậu quang minh chính đại tự thừa nhận là mình thua sao? Cảm giác này thật giống như có một người ở bên cạnh cầm dao thọc một nhát rồi dịu dàng an ủi mình vậy, đừng lo lắng, anh đây vì em mới trở thành bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất, đợi lát nữa giúp em một chút là không chết được đâu.

Đôi tay trắng nõn của Nguyên Phi Hòa chậm rãi xoa ấn trên cơ bụng rắn chắc của Trần Mưu, hắn hơi hơi cúi đầu, vừa thâm tình nhìn chuyên chú lại có chút dịu dàng, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng thô bạo hôm qua.

Xoa bụng xong, Nguyên Phi Hòa vươn tay sờ sờ khóe miệng bị rách và khuôn mặt sưng đỏ của cậu, dùng điệu giọng đau lòng, hắn nói:

"Chỉ sợ là phải một thời gian mới có thể gặp người khác."

Lúc trước tuy rằng bọn họ đã từng đánh nhau nhiều hơn một trận, nhưng Nguyên Phi Hòa vẫn có lưu thủ, không để lại vết thương trên mặt Trần Mưu, nếu bây giờ mà như trước kia thì tốt rồi, nếu Trần Mưu đi làm, thì đây là bằng chứng chứng thực chuyện cậu bị Nguyên Phi Hòa đánh.

Trần Mưu không buồn trả lời, sau khi cậu sống lại đến thế giới này, những chuyện gặp phải hầu như không có cái nào là chuyện tốt, hơn nữa có khi đối mặt với Nguyên Phi Hòa, cậu cũng không biết nên nói gì.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Sao không nói gì?"

Trần Mưu hỏi:

"Nguyên Phi Hòa, anh như thế có phải là bị tâm thần phân liệt không?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Tâm thần phân liệt gì chứ? Mưu Mưu, người anh thích nhất là em mà."

Lúc hắn nói ra câu này, khuôn mặt vừa thâm tình, ủy khuất lại có chút chân thành, người không biết phỏng chừng còn sẽ cho rằng Trần Mưu đang ăn hiếp hắn.

Trần Mưu nói:

"Anh thích em? Anh thích em thì vì sao lại đánh em?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Anh cũng không muốn đánh em đâu, nhưng mà anh không khống chế được bản thân mình."

Trần Mưu còn muốn nói lại cái gì đó, chợt rùng mình một cái, cậu nhìn người phía trên, Nguyên Phi Hòa vẫn mang theo gương mặt tươi cười như cũ, bỗng nhiên cậu nhớ đến lúc trước, cậu cũng nói với Nguyên Phi Hòa một câu như thế.

Nguyên Phi Hòa khi đó trả lời thế nào? Trần Mưu thật sự muốn nhớ ra câu nói đó, chỉ là sống chết gì đầu óc cũng bất động – rốt cuộc là cậu vẫn không thể nhớ ra.

Nguyên Phi Hòa thấy Trần Mưu thất thần, hắn có chút không cao hứng nói:

"Suy nghĩ gì thế?"

Trần Mưu lúc này mới hồi thần, an tĩnh trong chốc lát rồi lại hỏi:

"Anh vừa nói cái gì?"

Nguyên Phi Hòa nhìn chằm chằm đôi mắt của Trần Mưu, xác nhận rằng cậu thật sự không ép hỏi nữa, mới nói một câu:

"Anh vừa nói là, anh rất yêu em."

Trần Mưu à một tiếng, nói:

"Em cũng rất yêu anh."

Câu này của cậu ra theo phản xạ có điều kiện mà tuôn ra, còn chưa chạy qua đại não để load thì lời đã ra khỏi miệng rồi.

Nhưng mà Nguyên Phi Hòa mới hơi đâu mà để tâm nhiều như thế, hắn nghe câu thổ lộ của Trần Mưu xong, liền vui đến không chịu được, hắn nói:

"Mưu Mưu, Mưu Mưu, anh thật sự rất yêu em, em hôn hôn anh một chút được không?"

Trần Mưu lại trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cũng không trả lời.

Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai người trở nên có chút quái dị, Nguyên Phi Hòa cũng không thích loại cảm giác này, vì thế hắn đứng lên từ trên người Trần Mưu, sau đó hỏi Trần Mưu có muốn đi tắm không.

Ngày hôm qua hai người vừa làm xong đã ngủ, tuy rằng lúc xong việc, Nguyên Phi Hòa còn giúp Trần Mưu lau sạch thân người, nhưng trên người cậu vẫn luôn có chút không thoải mái.

Trần Mưu nói được, rồi chậm rì rì xuống xuống giường.

Nguyên Phi Hòa ngồi ở bên cạnh, thấy Trần Mưu run rẩy, trong mắt hiện lại vài phần hứng thú.

Bước chân của Trần Mưu có chút phù phiếm, tuy rằng lúc đi có chút không đi nổi, nhưng cũng không ngỏ ý xin giúp đỡ từ Nguyên Phi Hòa, cậu đi từng bước từng bước một tới cửa phòng tắm trong phòng ngủ, Nguyên Phi Hòa lúc này mới lên tiếng, hắn nói:

"Bé yêu ơi, dáng mông của em thật là dễ thương quá đi."

Trần Mưu trực tiếp mắng ra một câu ** má.

Nguyên Phi Hòa lại nói:

"Ngày hôm qua chơi quá độ, hôm nay vẫn còn sưng, cục cưng, không thì để anh hôn hôn chỗ đó giúp em để tiêu sưng nha?"

Không cho Nguyên Phi Hòa có thêm cơ hội chơi lưu manh, Trần Mưu lưu loát đóng sầm cửa phòng tắm lại, chẳng qua động tác tiếp theo là ngồi ở trên bồn cầu thở dốc, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm thống khổ.

Quá thảm, ngày hôm qua lăn lộn một hồi, tuy rằng không bị thương đến gân cốt, nhưng vết thương cũng không nhẹ, Trần Mưu ngồi trên bồn cầu nghỉ ngơi một hồi lâu mới mở vòi sen ra để nước ấm xối lên mặt, trôi xuống dưới.

Nước ấm làm tôi đi vết bẩn và mỏi mệt trên thân thể, Trần Mưu nghiêm túc tắm rửa một lúc mới bọc khăn tắm đi ra ngoài.

Nguyên Phi Hòa đã không còn thấy trong phòng ngủ nữa, Trần Mưu mang dép đi vào phòng khách, thấy trong phòng khách cũng không có ai. Cậu nghĩ nghĩ rồi đi về phía phòng đọc sách.

Trần Mưu không thích dùng phòng đọc sách, cho nên ngoài trừ một ít sách của cậu ra thì phần lớn đồ vật trong phòng đọc sách đều là của Nguyên Phi Hòa, cậu vốn dĩ định trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhưng lại phát hiện phòng bị khóa, Trần Mưu gọi:

"Nguyên Phi Hòa, anh ở bên trong sao?"

Bên trong không có tiếng động, Trần Mưu lại gọi một tiếng nữa, nhưng vẫn không ai đáp lại, cậu nhíu nhíu mày, nghĩ thầm nếu Nguyên Phi Hòa không ở bên trong, thì ai đã khóa phòng đọc sách?

Còn chưa chờ cậu suy nghĩ thấu đáo, thì sau lưng liền truyền đến giọng nói của Nguyên Phi Hòa, giọng nói kia bảo:

1

"Cục cưng, sao em lại ra ngoài này, không muốn ngủ à?"