Nghiện, Lang Quân Sói!

Chương 22: Yêu càng sâu, thấm càng đau.


Từ một đứa trẻ không nhận được tình yêu thương, từ một đứa trẻ bị xem là gánh nặng, Quách Mẫn Nghi không đua đòi cũng chẳng tranh giành, thế nhưng cô lại có được tình cảm Hắc Phàm.

Thì ra, không phải Quách Mẫn Nghi ảo tưởng, tình cảm Hắc Phàm dành cho cô không phải thương hại, cũng không phải anh trai đối với em gái, mà là thứ tình cảm nam nữ có thể khiến con người ta đảo điên tâm trí.

Nếu Quách Mẫn Nghi là điểm chí mạng của Hắc Phàm, thì chính anh lại là điểm yếu trong lòng cô.

Với những việc Hắc Phàm làm, Quách Mẫn Nghi rất muốn “chiều lòng” anh, ghét bỏ quay lưng với anh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Hắc Phàm một mình đối phó lão Hắc, Hoa Châu, Tô Hải và cả nội bộ công ty, Quách Mẫn Nghi lại không đành lòng.

Có trách, phải trách Hắc Phàm bao năm qua đối xử với cô quá đặc biệt, để đến khi bị chính tay anh đẩy xuống vực thẳm, cô vẫn không nỡ buông tay.

Sau khi về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, Quách Mẫn Nghi mặc đồ ngủ rộng rãi tựa lưng vào thành đầu giường chăm chú xem những giấy tờ Hắc Phàm đưa.

Bên cạnh Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm cởi trần, anh vừa dùng khăn giúp cô lau tóc ướt, vừa mát xa giúp đầu óc cô giảm bớt khó chịu.

Nhìn những bảng kế hoạch tỉ mỉ trong việc quay lại và giành lại vị trí quan trọng trong công ty, kể cả việc dụ rắn ra khỏi hang mà Hắc Phàm xây dựng, Quách Mẫn Nghi không phản đối cũng không có ý kiến.

Thế nhưng khi xem đến tờ kiểm tra sức khỏe được xếp ở sau cùng mớ giấy tờ với kết luận “Tốt”, cô nhất thời chỉ có thể im lặng trầm mặc.

Quách Mẫn Nghi bất giác lấy hơi lên, cô nghiêng đầu nhìn Hắc Phàm, sau đó hơi giơ tờ giấy trong tay lên, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh hỏi: “Sáu tháng trước anh đi khám khi nào em không biết? Hơn nữa, ‘Tốt’ ở đây giống như em đang nghĩ phải không?”

Đối diện với biểu cảm cùng ánh mắt nghiêm túc của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm không muốn lửa vừa dập lại bùng cháy. Anh vội xuống nước nhận tội, vẫn không quên vuốt ngực cô khuyên ngăn.



“Em bình tĩnh trước đã, nếu có nổi giận thì cứ đánh mắng anh đi, đừng đè nén như lúc sáng.”

Trái với thái độ lo lắng của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi vẫn bình thản đáp: “Anh yên tâm, hôm nay em bị anh chọc điên đến hết sức lực rồi, em không còn hơi đâu mà nổi giận tiếp. Đừng có đánh trống lảng, mau trả lời em đi. Anh sớm biết Tô Hải có vấn đề nên âm thầm đổi bác sĩ điều trị từ lâu rồi đúng không?”

Hắc Phàm chợt nhoẻn miệng cười, cơ thể cũng tự động ngả về phía Quách Mẫn Nghi, hài lòng khen ngợi: “Sóc con nhà ta thật thông minh!”

Ngay khi gương mặt Hắc Phàm vừa áp sát, Quách Mẫn Nghi lập tức giơ tay che miệng anh lại không cho hôn. Cô khẽ cau mày nhìn anh, phàn nàn trong sự bất lực: “Vậy mà anh chẳng nói với em một câu, còn giả vờ để lợi dụng em?”

Câu trước vừa dứt, câu sau Quách Mẫn Nghi đã thở ra đầy ngán ngẩm: “Em nghĩ em cần xem xét lại việc giải hoà với anh.”

Vừa nghe thấy mùi nguy hiểm, Hắc Phàm vội kéo tay của Quách Mẫn Nghi đang che miệng anh xuống, bất đắc dĩ phân trần: “Anh không lợi dụng em, anh chỉ đang ‘giường giường chiếm chiếm’ theo đuổi em. Vả lại nếu không giả vờ, anh làm sao có thể giành hết được sự quan tâm của em?”

Ngừng được khoảng một giây, Hắc Phàm tiếp tục tỏ ra khổ tâm biện minh: “Thêm nữa chẳng phải anh từng nói thẳng với em, chất cấm không gây nghiện bằng em, chơi cũng chẳng sướng bằng em. Anh đã thừa nhận anh nghiện em chứ đâu có thừa nhận nghiện chất cấm, hửm?”

Quan sát bộ dạng nhướng mày đắc ý cùng lời nói đầy kiêu ngạo của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi cong môi cười trong vô thức, miệng vẫn không nhịn được càm ràm: “Vua lý lẽ.”

Thấy lại được dáng vẻ bình thường của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm mừng thầm thở phào trong lòng. Anh cầm lấy xấp giấy tờ trong tay cô đặt qua mặt tủ đầu giường, sau đó lại vòng tay qua ôm cổ cô.

Thái độ của Hắc Phàm lúc này có hơi trầm ngâm, anh bất giác giơ tay sờ đầu cô, trầm mặc giải thích: “Việc anh giả nghiện không phải để ăn hiếp em, thật ra một phần quan trọng là anh muốn lôi kẻ chủ mưu ra ánh sáng. Nhưng hai năm rồi, anh vẫn chưa tìm được bằng chứng, còn bọn họ thì lại càng ngày càng lộng hành.”

Quách Mẫn Nghi ngước mặt chăm chú nhìn Hắc Phàm, nghe anh nói xong cô liền nhíu mày thắc mắc: “Chuyện anh bị bắt cóc tiêm chất cấm xảy ra ở New York, làm sao mà tìm được bằng chứng?”



Nghe hỏi, Hắc Phàm bỗng nhếch môi cười một cái, tiếp đó anh hạ tầm mắt nhìn thẳng vào mắt cô, từ tốn đáp: “Anh chơi với xã hội đen.”

Tưởng chừng câu trả lời của Hắc Phàm sẽ khiến Quách Mẫn Nghi bị sốc, nhưng trái lại cô chỉ thản nhiên “Ồ” một tiếng, sau đó còn hỏi lại: “Vậy nếu thuê xã hội đen giết người thì tốn bao nhiêu tiền? Em sẽ thuê họ giết Hoa Châu với Tô Hải để anh giảm bớt đối thủ.”

Không rõ vì sao khi nghe Quách Mẫn Nghi nói với biểu cảm như thật, Hắc Phàm không nhịn được bật cười thành tiếng. Cười xong, anh lại hôn mạnh lên thái dương của cô, sau cùng mới nhẹ nhàng từ chối: “Đấu với tiểu nhân, chúng ta không thể tự biến mình thành đồng loại.”

“Em cũng là tiểu nhân, anh không làm thì để em làm.”

“Em mà là tiểu nhân sao? Em là sóc con thì có.”

Đang nghiêm túc bàn chuyện quan trọng, Quách Mẫn Nghi bất ngờ bị câu nói trêu chọc của Hắc Phàm làm cho phì cười. Rất nhanh, khoảng cách vô hình do anh sai sót tạo ra trước đó đã được xóa bỏ, ánh mắt của cô vẫn hướng về anh, nụ cười của cô vẫn dành cho anh.

Giận cũng đã giận xong, chuyện cần nói cũng đã nói xong, làm lành cũng đã làm lành xong, nhưng dư âm của cơn tức vẫn chưa hết hoàn toàn trong Quách Mẫn Nghi. Ngực cô có hơi nặng nề, đường hô hấp cũng chẳng mấy dễ chịu khiến cho cơ thể như mệt mỏi rã rời.

Có điều, ngay lúc Quách Mẫn Nghi vừa định dựa vào người Hắc Phàm, cô đột nhiên bừng tỉnh ngồi thẳng lưng, nhìn vào vai anh rồi lại nhìn thẳng lên mặt anh bằng nửa con mắt.

Mặc dù không một lời nói, Hắc Phàm liếc sơ qua biểu tình của Quách Mẫn Nghi cũng đủ hiểu cô đang nghĩ gì. Không đợi bị chỉ trích, anh đã tự giác cứu bản thân an toàn: “Anh không nói dối em, chuyện ở căn hộ chung cư chỉ là diễn, ngày mai Trần Phi sẽ đem video qua cho em tự xác nhận.”

“Diễn thì sao? Cô gái đó cũng ngồi sát vào anh, tựa đầu vào vai anh còn gì?” Càng nói giọng của Quách Mẫn Nghi càng lộ ra sự uất ức, tuy nhiên cô chỉ cau mày một chút rồi thản nhiên buông lời ẩn ý: “May cho anh lúc đó em đi tay không đến, không thì bảy giờ tối hôm nay thời sự đã đưa tin chia buồn.”

Hắc Phàm: “...”