Nghiện, Lang Quân Sói!

Chương 4: Không đơn giản.


Sau khi tiễn Hắc Phàm đi làm không lâu, Quách Mẫn Nghi tranh thủ đến căn biệt thự nằm đơn lẻ phía sau thăm mẹ anh.

Từ ngày Hắc Phàm về nước, số lần anh chủ động đến gặp mẹ mình đếm trên đầu ngón tay, tất cả cũng vì anh không hài lòng trước tình cảm bi lụy của bà dành cho lão Hắc.

Hiện tại bà Hắc chỉ sống cùng một nữ giúp việc, cô gái này cũng giống như Quách Mẫn Nghi, vì nghèo mà phải bỏ học đi làm từ lúc mười lăm mười sáu tuổi, đến nay cũng đã được mười năm.

Không giống như tính cách Quách Mẫn Nghi có phần nhút nhát, dù hoàn cảnh cũng không tốt nhưng Thanh La lại là một người có tính cách mạnh mẽ, tinh thần trách nhiệm chẳng khác một người chị cả quán xuyến mọi việc trong gia đình.

Sau ngày ông nội Hắc đột quỵ phải chuyển vào viện theo dõi, lão Hắc đã chuyển vào biệt thự của cha mình để sống cùng vợ bé, dường như chẳng còn tâm trí để mảy may đến người vợ đầu ấp tay gối hơn hai mươi năm.

Cứ như thế nơi biệt phủ từng đông đúc người ra vào, chỉ trong vòng một năm đã vắng tanh, yên tĩnh đến ngột ngạt.

Thậm chí máu mủ ruột rà với nhau, giờ đây cũng chẳng ai nhìn đến ai.

Lúc Quách Mẫn Nghi đến, bà Hắc đang một mình ngồi ở hiên nhà, bà thẫn thờ nhìn lên bầu trời xanh, mái tóc xõa đen dài tém một bên vai làm tôn lên cốt cách của một người phụ nữ vừa có tiền vừa có đức.

Hình ảnh này lặp đi lặp lại mỗi ngày, dù mưa hay nắng, bà Hắc vẫn như kẻ mất hồn muốn tìm kiếm một thứ vô định nơi xa xăm.

Từ bếp bước ra, thấy Quách Mẫn Nghi đứng một chỗ nhìn chằm chằm ra chỗ bà Hắc, Thanh La lau tay ướt vào tạp dề đang đeo, nhẹ chân bước đến vỗ lên vai cô: “Em làm gì đứng ngây người đó?”

Nghe gọi, Quách Mẫn Nghi giật mình nhìn qua, nét mặt thoáng cái đã trở nên đầy lo lắng: “Tình trạng của phu nhân vẫn vậy sao chị?”



“Ừm, vẫn vậy, chủ yếu là do tinh thần phu nhân không vững nên khó điều trị.” Thanh La gật đầu đáp, tuy nhiên càng nói mặt mũi cô nàng càng cau có đầy khó chịu, giọng điệu cũng hạ thấp đầy đay nghiến: “Đều tại con ả Hoa Châu đó, đã trơ trẽn cướp chồng người khác còn hết lần này đến lần khác cố tình trêu ngươi, hỏi sao tình trạng của phu nhân càng ngày càng tệ.”

Quách Mẫn Nghi khẽ thở dài ngán ngẫm, cũng chính vì dáng vẻ trẻ đẹp và lẳng lơ của Hoa Châu mới khiến lão Hắc đảo điên, còn khiến ông ta sẵn sàng rước một người nhỏ tuổi hơn cả con trai mình về làm vợ bé.

Còn trẻ nhưng có thể hiên ngang cướp chồng người khác, dĩ nhiên tính nết của Hoa Châu không hề biết điều.

Chỉ tội cho bà Hắc mỗi ngày phải làm bạn với bác sĩ tâm lý và thuốc, đến cuối cùng bà vẫn là người duy nhất chịu đau khổ.

Thăm bà Hắc xong, Quách Mẫn Nghi trở về tiếp tục dọn dẹp nhà cửa. Lúc lên đến khuôn viên phía trước, cô vô tình bắt gặp Hoa Châu từ trong biệt thự đi thẳng ra xe, bộ dạng cô ta trông có vẻ vô cùng gấp gáp.

Mỗi lần lão Hắc đến công ty thì chắc chắn rằng Hoa Châu cũng không chịu ở yên trong nhà, hết mua sắm hoang phí lại tụ tập chị em bạn bè, thế nên từ khi yêu cô ta, tiền lão Hắc kiếm vào đã chảy ra như thác đổ.

Vốn không định quan tâm đến con người không ra gì như Hoa Châu, nhưng vừa quay lưng hình ảnh của bà Hắc đã hiện lên trong tâm trí của Quách Mẫn Nghi.

Một người phụ nữ đức hạnh bị phản bội đến tan nát cả tâm hồn, còn kẻ đê tiện lại thản nhiên sống sung sướng, đây thật sự là chuyện quá mức bất công.

Quách Mẫn Nghi biết Hắc Phàm thương mẹ, nhưng vì giận hờn mà im lặng rồi dần kéo dài khoảng cách. Là một người nhận được ơn tình lớn lao của anh, Quách Mẫn Nghi không thể chỉ mãi đứng ở phía sau làm kẻ vô dụng, càng không thể trơ mắt nhìn trạng thái trầm mặc u sầu của anh mỗi khi nhắc về mẹ.

Vì lo cho Hắc Phàm lẫn bà Hắc, ý nghĩ táo bạo thoáng chốc đã trỗi dậy trong Quách Mẫn Nghi. Không chút chần chừ, cô vội chạy nhanh xuống hầm đỗ xe dắt chiếc xe tay ga 50cc Dibao Creer đuổi theo.



Vặn hết ga chạy ra đến đường lớn, cứ ngỡ sẽ đuổi không kịp, trời cao có mắt lại giúp Quách Mẫn Nghi một tay. Hoa Châu dừng lại bên đường mua cafe, vô tình tạo cơ hội cho cô có thể bám theo.

Có điều, tốc độ xe máy căn bản không thể so với tốc độ xe ô tô, băng qua vài ngã tư, lần nào Quách Mẫn Nghi cũng suýt bị mất dấu.

Đến khi Hoa Châu lái xe qua cổng an ninh vào một khu chung cư cao cấp, Quách Mẫn Nghi lúc này mới không thể tiếp tục đi theo.

Đứng bên ngoài, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao phía xa, trong lòng ít nhiều khó tránh dâng lên hoài nghi. Theo những gì Quách Mẫn Nghi biết, Hoa Châu sớm đã vòi vĩnh lão Hắc mua nhà đất riêng cho cha mẹ ruột, vậy người sống trong chung cư kia là ai?

Dưới bóng cây sát bên vỉa hè, Quách Mẫn Nghi ngồi trên xe thẫn người nghĩ ngợi đăm chiêu. Có khả năng Hoa Châu chỉ đến nhà bạn chơi, nhưng vì ác cảm trước đó mới khiến cô hoài nghi cô ta vô cớ.

Bỗng nhiên nổi máu thám tử, đội nắng đi theo dõi Hoa Châu lại nhận về công cốc, Quách Mẫn Nghi đành tự mình lặng lẽ ôm thất vọng ra về.

Chỉ là ông trời sẽ không bao giờ phụ lòng người, ngay khi Quách Mẫn Nghi vừa khởi động xe, từ phía sau lưng cô vụt lên một chiếc xe ô tô có bảng số quen thuộc.

Theo phản xạ tự nhiên, Quách Mẫn Nghi giương mắt không chớp, nín thở dõi theo chiếc xe kia vào cùng một cổng chung cư giống như Hoa Châu khi nãy.

Trong tích tắc, nhịp tim của Quách Mẫn Nghi tựa như bẫng đi một nhịp, mạch máu cũng đua nhau chảy ngược lên đỉnh đầu.

Cảm giác điếng người lập tức bao trùm, Quách Mẫn Nghi thất thần không dám tin vào những gì vừa diễn ra, bàn tay đang đặt tên tay cầm xe của cô khẽ run lên, trong ánh mắt cũng tràn ngập sự dao động dữ dội.

“Hoa Châu... Tô Hải... Lẽ nào hai người họ cấu kết hại thiếu gia?”