Thụy Vũ dặn dò xong đám thuộc hạ đang cẩn thận canh gác trước cổng thì Đường Thụy Vi cũng vừa đi chơi về, siêu xe màu trắng lướt nhanh qua cổng không bị lục soát, vượt qua hàng dài vệ sĩ có súng đang nghiêm mặt nhìn từng cử động của siêu xe, tuy nhiên không một ai dám đến gần kiểm tra
_Đừng để em gái tôi chú ý, cứ mặc kệ nó, chuyện này phải bí mật, nếu bố mẹ tôi có hỏi thì chỉ cần nói ngày mai tôi sẽ có cuộc họp gia đình
Đường Thụy Vũ thấm mệt sau một ngày dài, anh cần nghĩ ngơi trước khi Mộ Hiểu Yên tỉnh dậy, để tỏ ra mình không có dấu hiệu bất thường thì anh cúi mặt lướt qua siêu xe của em gái thật nhanh rồi đi về phía căn phòng sang trọng nằm tách biệt ngoài vườn hoa
_Đúng là si tình đến ngu muội
Đường Thụy Vi ngồi trên siêu xe dè bỉu, ánh mắt khinh bỉ nhìn qua lớp kính bực dọc, trên xe còn có cả Mộ Hàn Vương và thuộc hạ của hắn là Vũ Phi đang cầm lái, điều bất ngờ là người trong mộng của Đường tiểu thư lại là hắn, cô ta còn sẵn sàng dẫn sói về nhà mà không nghĩ đến hậu quả
_Mộ thiếu, em đã giúp anh đến đây, trước khi đưa con gái anh về có thể cho em một đêm được hay không?.
Đường Thụy Vi không ngần ngại bày tỏ tình cảm, vừa nói hành động vừa uốn éo mời gọi nhưng người đàng ông băng lãnh ngồi kế bên vẫn không một chút lay động, vì camera ở khu vực của Thụy Vi đã bị cắt nên những hình ảnh có người lạ đi vào biệt thự không được ghi lại
_Mộ tiểu thư không phải con gái của Mộ thiếu
Vũ Phi ở một bên nhắc khéo khiến cho Đường Thụy Vi không vui liền cau có, cô ta mặc kệ vẫn cố chấp kéo tay hắn xuống xe rồi đi về phía phòng của mình.
Đã lâu lắm rồi hắn mới đến Đường gia từ cái ngày của mấy chục năm trước lúc Mộ Đình Đình đến đây và xảy ra cái chết oan ức, hắn vẫn không thể nào quên ký ức buồn bã đó và cả việc Mộ Hiểu Yên đang ở đây, chính trong ngôi nhà mà đáng lẽ cô phải sống từ bé, cuộc đời cô mãi mãi vẫn mang dòng máu của Đường gia vì vậy khi đến đây cảm xúc trong hắn rất khó chịu. Cơn bực tức đang xen hận thù, hắn không muốn đến đây càng không muốn trả lại Mộ Hiểu Yên cho Đường gia và cái bí mật đen tối hắn do hắn tạo ra lại càng không thể bại lộ
_Mộ thiếu!
Đường Thụy Vi ôm lấy hắn rồi ngã xuống giường lớn, cô ta mê mẩn khi được môi kề môi với người trong mộng, có vị tiểu thư nào trong thành phố mà không ao ước được một lần gần gũi và có được trái tim của hắn?
Trong khung cảnh nóng bỏng, da thị mềm mại cận kề hắn vẫn không cảm giác được nụ hôn điêu luyện này có thể làm cho bản thân hạnh phúc được, hắn vẫn cứ bị những điều ám muội trong cái đêm cướp lấy sự trong trắng của Mộ Hiểu Yên lôi cuốn, hắn không thể tìm được cảm giác khoái lạc trên cơ thể người phụ nữ nào khác ngoài cô, tuy vậy nội tâm tàn độc vẫn băng lãnh gạt đi những suy nghĩ đó
_Được rồi!
Mộ Hàn Vương bất ngờ bậc dậy chỉnh lại tư trang rồi rời đi không một chút thương hoa tiếc ngọc, món quà này hắn thưởng cho thuộc hạ của mình là Vũ Phi
_Đường tiểu thư, đêm nay để tôi phục vụ cô
Vũ Phi rất vui vẻ với món quà này, đêm nay sẽ là một đêm rất dài đối với Đường gia.
_Cái tên thuộc hạ dơ bẩn mau tránh ra
Đường Thụy Vi tìm váy áo để mặc lại nhưng không kịp, Vũ Vi đã lao đến ôm lấy cô ta mà sờ mó khắp người
_Tôi biết là Đường tiểu thư không tiện thét lên, vì biết đâu thét lên sẽ bẽ mặt lắm, chẳng phải cô không muốn Đường Thụy Vũ gần gũi với Mộ tiểu thư nên mới nói cho Mộ thiếu biết tung tích hay sao? Chịu khó một đêm đi, không thét lên thì rên lên cũng được
***
Khi cửa phòng bật ra người đầu tiên Mộ Hiểu Yên nhìn thấy không phải là Thụy Vũ mà là Mộ Hàn Vương, cô trốn chạy dùng bao nhiêu sức lực rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi tay hắn nhưng giờ phút này cô không thể kêu la thản thốt, một chút vì bản thân mình chút còn lại vì người ở trước mặt đã từng nuôi dưỡng cô, từ đứa trẻ lạc lõng ngây thơ đến lúc trở thành người phụ nữ của hắn, cô sợ nơi này là Đường gia nếu họ biết chuyện thì chỉ thêm nhục nhã và hệ lụy từ cơn thịnh nộ của Mộ Hàn Vương là rất lớn
_Cả đời này em cũng không trốn được tôi đâu!
Mộ Hàn Vương đưa bàn tay đầy máu me vuốt mái tóc mềm kéo sát về phía mình, một lực rất mạnh khiến sau gáy của cô muốn gãy ra ngay lập tức, cô không biết tại sao hắn bị thương, mùi tanh của máu hoà cùng cơn giận dữ sẽ giết chết tâm can của cô
_Chú buông tha tôi đi, đây là Đường gia xin chú đừng...
_Có can đảm chạy trốn lại không có bản lĩnh đối diện?
Hắn đẩy cô lùi vào sâu trong phòng, đối với hắn việc để cô ở bên cạnh Thụy Vũ không đáng sợ bằng việc cô ở trong Đường gia, nơi mà cô được sinh ra và chắc chắn sẽ trở về, bao nhiêu kế hoạch của hắn sẽ tan ra bọt biển, cơn tức giận của bản thân đang bốc cháy cũng là vì lý do này, quanh vần tráng u ám có áng mây đen đè nặng
_Tại sao chú nhẫn tâm như vậy? Tay chú còn muốn nhuộm bao nhiêu máu nữa đây?
Mộ Hiểu Yên nắm chặt bàn tay đầy máu đang không ngừng rỉ ra chất dịch lỏng tanh tưởi, một vết rách to tướng trong lòng bàn tay, hắn không đau vì cơn giận đã lấn lướt cơn đau,
Hắn đã đập nát bức ảnh gia đình hạnh phúc của Đường gia, thủy tinh sắc bén trên khung ảnh cứa vào lòng bàn tay nên máu mới chảy nhiều như vậy, hắn ghét sự hạnh phúc của Đường gia, càng câm phẫn bao nhiêu lại càng trừng phạt cô bấy nhiêu, mặc kệ cô không hề biết chuyện gì xảy ra