Mộ Hiểu Yên trở về biệt thự Mộ gia, trong lòng luôn lo lắng về những suy nghĩ tiêu cực bây giờ đang hiện lên trước mắt
_Tại sao không có người canh gác trước cửa lúc mình ở bệnh viện? Tại sao chú Vương không ở cạnh mình? Chú ấy chẳng phải lúc nào cũng giữ chặt mình mà....hay là tất cả bọ họ đang bận xử lý xác người? Bắt người nào đó xấu số cướp thận rồi ghép cho mình, che giấu cái xác không phải là chuyện dễ....
Cô ôm đầu ngồi trên xe buýt bần thần, ánh mắt đảo liên tục nhìn dòng người ngoài phố, qua khung cửa sổ lất phất mưa cô hoảng sợ khi nghĩ đến những điều kinh dị
_Chú ấy giết người vì mình? Lấy thận cho mình...tay nhuộm máu tanh tưởi, người chết oan ức...tại sao...tại sao chú Vương cứ phải tàn nhẫn...chú ấy bắt cóc mình từ bé nhưng đã nuôi dưỡng mình khôn lớn, chuyện này dù gì cũng xem như có thể khép lại, cũng không hẳn đã hại gia đình mình, cũng đã từng không nhẫn tâm để mình và Thụy Vũ lấy nhau sẽ loạn luân...vậy tại sao lại giết người cướp nội tạng?
Mộ Hiểu Yên cố gắng tìm chút hy vọng nhỏ nhoi về lòng tốt mà cô luôn nghĩ về hắn, tất cả rốt cuộc không thể cố gắng được nữa, cứ nhìn xuống cơ thể mình và nghĩ đến quả thận vừa được ghép là cô rùng mình vừa sợ vừa kích động, cô cố an ủi bản thân để không mang hận thù nhưng tất cả trước mắt chỉ thấy toàn máu là máu
_Chú Vương...chú đâu rồi?
Cô mở mạnh cánh cổng cao lớn chạy vội vào phòng khách mà không nhìn thấy ai, tiếp đó cô chạy lên phòng cũng không nhìn thấy ai, mọi thứ trong biệt thự vẫn vẹn nguyên chỉ có người là không còn nữa, cảnh vật lặng thinh buồn tẻ. Điều kỳ lạ là ngôi biệt thự to lớn có rất nhiều thuộc hạ lại biến mất một cách khó hiểu và không để lại dấu vết
_Mọi người đâu hết rồi? Hay là có rắc rối trong chuyện lấy thận cho mình?
Mộ Hiểu Yên đi thẳng ra vườn hoa, nơi những khóm hoa hồng nở rộ xinh đẹp rực rỡ cả một vùng trời. Rốt cuộc cô cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang suy tư đứng trầm ngâm, Mộ Hàn Vương ở trước mặt cô tĩnh lặng điềm nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy xa, vẫn con người đó ánh mắt đầy sát khí đó, hắn chậm rãi xoay người lại nhìn cô, gương mặt không chút cảm xúc
_Chú Vương...chú không đến Đường gia vì sợ tội ác của chú bại lộ sao? Sau đó chú tìm người khác rồi giết họ lấy thận cho tôi...chú giết người rồi phải không?
Cô bật khóc thật nhiều, trong giọng nói nghẹn ngào cố gằng từng chữ, dù dùng bất cứ cách nào để cứu cô thì điều đó vẫn để lại tổn thương ray rứt trong lòng
_Sao chú không nói ...hay là chú không dám thừa nhận?
Mộ Hiểu Yên nắm chặt ngực áo hắn lay mạnh, cô ghét sự im lặng của hắn, người mà cô sống chung bao năm qua là một người đàng ông lãnh đạm tàn nhẫn khác hẳn động thái tĩnh lặng lúc này ở trước mặt cô hắn cứ như bức tượng vô hồn, mọi thứ xảy ra nếu không có câu trả lời từ hắn thì cô càng nghi ngờ rồi tự hành hạ tâm trí mình mà thôi
_Chú mau nói ra đi...đừng im lặng nữa có được không hả?
Cô đấm vào ngực hắn, bàn tay nhỏ dùng hết sức lực cứ đấm vào ngực rồi đến bụng hắn, hắn không nói gì chỉ im lặng mặc kệ cô. Bỗng chốc hắn cúi người quỵ nhẹ như đau đớn ở bụng, khuôn mặt nam tính đang cố che giấu điều gì kỳ lạ
_Chú Vương...chú sao vậy?
Mộ Hiểu Yên dừng lại, cô kéo tay hắn đừng bỏ đi, thà là hắn mắng nhiếc cô như lúc trước còn hơn là đối đãi với cô bằng cách im lặng, hắn đen tối dùng tay ôm bụng, mặt mày biến sắc khó coi, cánh môi bạc tình từ màu đỏ chuyển sang tái nhợt, cô lại không chịu từ bỏ nên phải giữ hắn lại hỏi cho xong chuyện, hắn cũng biết tiểu nha đầu hắn nuôi dưỡng từ bé đã rất hiếu kỳ nếu không trả lời sẽ đi theo mãi không chịu buông tha
_Chú làm sao vậy, chú bị thương hả, lúc giết người mổ bụng chú rất bình tĩnh mà sao bây giờ lại trở thành bộ dạng này?
Cô kéo hắn giữ chặt, tay sờ xuống vết băng gạt ở bụng của hắn và tận mắt nhìn thấy sau lớp bông gạt bị bung ra là đường chỉ may giống hệt với vết thương ở bụng cô lúc cô vừa hết thuốc mê tỉnh dậy sau khi phẫu thuật ghép thận
_Chú Vương...là chú lấy thận cho tôi...
Mộ Hiểu Yên áp bàn tay nhỏ ấm trên khuôn mặt đang biến sắc gặng hỏi, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt long lanh ẩn chứa xót xa nghẹn đắng, vẫn là không thể hận cũng chẳng thể chữa lành, về trường hợp ghép thận nếu người đó không cùng huyết thống thì rất khó tìm được thận tương thích với hệ thống, vậy mà chuyện hy hữu đã xảy ra hắn xét nghiệm và thán hắn lại tương thích với cơ thể cô
_Em là của tôi, trên cơ thể em không được có bất cứ thứ gì liên qua đến Đường gia!
Mộ Hàn Vương điên tiết túm tóc cô giật ngược ra sau đay nghiến, ngoài hắn ra không ai được chiếm hữu cô, hắn đã cất công bắt cô về nuôi từ bé tất nhiên muốn tách cô ra khỏi Đường gia, bây giờ làm sao có thể để họ ghép thận cho cô, bản tính cố chấp của hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để cô mãi mãi là của Mộ gia, hắn phũ nhận cả huyết thống giữa cô và Đường gia mặc dù đó là sự thật
_"Anh hai, chuyện anh cho thận rồi cả việc bị nhiễm trùng vết thương đều đi ngược lại với mong muốn của Mộ gia, đã đến lúc chúng ta về Mỹ rồi, bố và mẹ sẽ không vượt qua được cú sốc này đâu"
Giọng nói từ phía sau phá tan không khí căn thẳng, Mộ Điềm Điềm xuất hiện như điềm báo không lành của sự chia ly, em giá hắn đích thân từ Mỹ đến đây thông báo không phải là chuyện đơn giản, Mộ Hiểu Yên hiểu ra vấn đề vì sao mấy hôm nay không có ai canh giữ cô, cũng không còn ai ở lại Mộ gia
_Chú ấy bị nhiễm trùng vết thương, mọi người túc trực bên chú Vương và mọi người còn phải về Mỹ, chuyện này đã đến tay Mộ lão gia...
Người tàn độc đến đâu cũng không vượt qua nổi sợ dây tình thân, Mộ gia lại chỉ có mình hắn là người kế nghiệp, dù cho hắm có nhẫn tâm đếm đâu vẫn ngoảnh lại vì gia đình mà buông tay rửa sạch máu bẩn, rồi đây cô không biết số phận cô sẽ như thế nào
Giữa hắn và cô sau khi thấy sự xuất hiện của Mộ Điềm Điềm thì cũng không quan tâm lắm nhưng vết mổ của hai người thì rất nghiêm trọng, nó khiến cho cả hai vì quá đau mà ngất tại chỗ, còn nắm chặt tay nhau không tách rời