Bốn người trở về nhà riêng, Mạc Thiến đương nhiên không chấp nhận yêu cầu vô lý đó của Phùng Hựu Đông.
Rõ ràng người trong ảnh là An Đình Chiêu Vũ, thì tại sao phải nhận là Mạc Thiến cô?
“Anh nói đi, tại sao cô ta và Thiến Thiến là chị em ruột? Anh đã phản bội tôi, đúng không?”
Mẹ Mạc Thiến gào lên hỏi tội, vung tay đánh đấm vào cơ thể của ông Mạc Đình liên tục.
Việc chôn giấu hai mươi hai năm thì cũng nên thừa nhận, để đêm đến không còn ray rức hay dằn vặt, nhất là ông muốn nhận lại Chiêu Vũ, bù đắp tình cảm phụ tử thiếu thốn cho cô.
“Trước khi quen em, anh đã từng có một mối tình, là mẹ của Chiêu Vũ!”
Thực sự là, nếu như An Đình Chiêu Vũ lớn tuổi hơn Thiến Thiến, thì bà sẽ không tức không nóng đến thế đâu…
“Nó không phải là em gái của con được, con không bao giờ chấp nhận!”
Lúc này, ông Viên Hoằng nóng giận đập mạnh tay xuống bàn, gắt gao lớn giọng quát lên: “Dẹp chuyện gia đình của các người sang một bên đi, điều quan trọng bây giờ là tập đoàn AF, người nào gây ra thì chính người đó phải giải quyết!”
Vốn dĩ ông ta sang đây là vì tập đoàn AF, chứ không dư thời gian đến mức ngồi nghe chuyện gia đình của người khác.
“Chuyện tập đoàn thì liên quan gì đến con?”
Mạc Thiến ngông nghênh lên tiếng, hiện tại đã chẳng còn sợ một ai.
Bất quá thì tập đoàn phá sản!
“Vậy sao mày không nghĩ tại ai mà tập đoàn lao đao như thế? Viên gia vô phước khi có con cháu là mày, chẳng giúp ích được gì còn ra sức phá hoại!”
“Cậu nói thế nghe được sao? Là cậu và mấy anh bất tài, đến Phùng Hựu Đông cũng không đối phó được!”
Mạc Thiến càng nói, là ông Viên Hoằng càng muốn lên máu đột quỵ. Chuyện “tốt” nó gây ra ảnh hưởng đến tập đoàn, giờ đổ thừa ngược lại cho ông.
“Mày giỏi, mày đối phó nó thử tao xem.”
Ở bên đây, Phùng Hựu Đông đứng nhìn Chiêu Vũ thở thẩn ngồi trên sofa mà thở dài bất lực. Thà cô cứ khóc để hắn dỗ dành, an ủi, chứ cô một mình chịu đựng trong lòng hắn lại thấy bức rức, khó chịu.
“Chiêu Vũ, xuống ăn cơm tối nào em! ”
“Em chưa muốn ăn! Ông với anh và Hựu Di cứ ăn trước đi ạ.”
Phùng Hựu Đông bước đến ngồi xuống cạnh Chiêu Vũ, ôm lấy bả vai để cô dựa vào người mình, hôn lên trán cô một cái thật sâu, sau đó cất tiếng: “Em cứ khóc đi, anh nghĩ sẽ thoải mái hơn!”
Chiêu Vũ như bị hắn đánh trúng nguyệt đạo tâm lý, lập tức dụi vào lồng ngực của hắn bật khóc, thương cho mẹ mình vô cùng.
“Hựu Đông, anh tin không? Mẹ chẳng phải cố ý muốn ngoại tình, bà ấy bị ông ta cưỡng hiếp…”
Thực sự thì hắn cũng muốn tin lắm, nhưng cái tên “An Đình Chiêu Vũ” của cô khiến hắn phải suy nghĩ.
Nếu thực sự… thì chẳng bao giờ để tên người đó xuất hiện trong cái tên của con gái!
Thế nhưng, sự thật năm đó bà Tô bị ông Mạc Đình cưỡng đoạt… không hề có ý định phản bội ông An Thâm mặc dù kết hôn là do gia đình ép buộc… có lẽ sâu xa trong lòng vẫn chưa quên được mối tình đầu tiên…!
“Chiêu Vũ, chuyện năm xưa cũng qua rồi…”
Phùng Hựu Đông đưa tay xoa xoa gò má đỏ ửng và lấm lem nước mắt của cô, dẫu sao thì Chiêu Vũ của hắn cũng là người đáng vô tội và đáng thương nhất.
“Còn việc em có nhận lại ông Mạc Đình hay không thì tùy em quyết định, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta!”
Chiêu Vũ lắc đầu, vòng tay ôm chặt thắt lưng của Phùng Hựu Đông hơn nữa.
Cô không có ba!
Quay lại gia đình hỗn loạn bên kia, sau một trận tranh cãi thì hiện tại không còn ai muốn nhìn mặt ai. Mạc Thiến vẫn không thay đổi quyết định, khiến ông Viên Hoằng tức đến đỏ mặt.
“Viên Vi, em cũng mang họ Viên, tập đoàn AF là tâm huyết của ba mẹ, em làm sao coi được thì làm!”
Ông Viên Hoằng hằng học bỏ đi, giờ đây chỉ còn gia đình họ Mạc.
Bà Viên Vi tức tối tiếp tục đánh vào người của ông Mạc Đình, lên tiếng: “Ông làm sao thì làm, phải bảo vệ tập đoàn và Thiến Thiến!”