"Huân Bạc, anh có biết anh đang nói gì không?"
Giọng lanh lảnh chói tai, Trịnh Hà Anh uất ức chưa từng có, cô ta yêu thích hắn lâu như vậy hắn lại vì một cô gái xa lạ mà từ bỏ mối hôn sự tốt.
Trịnh Hà Anh vừa nhìn vẻ bề ngoài đã đánh giá cô gái kia là hạng người thấp kém, chẳng có địa vị tiền tài, cốt cách nghèo hèn lộ rõ ra gương mặt. Ngoài nhan sắc mê đắm lòng người thì còn có thứ gì hơn cô ta ?
Nghĩ đến đó, máu điên dồn lên đến não, Trịnh Hà Anh ghét nhất là những cô gái có nhan sắc vượt bậc hơn mình, đã thế còn ra vẻ yếu đuối để đàn ông che chở.
Chính cái loại phụ nữ vô tích sự này lại có thể cướp mất vị trí quan trọng trong trái tim người cô ta yêu, làm sao cô ta có thể nhẫn nhịn cho qua ?
Trịnh Hà Anh đến gay gắt nói ra suy nghĩ.
"Huân Bạc, anh chỉ nhất thời yêu thích vẻ xinh đẹp của cô ta thôi đúng không?"
"Em có địa vị, nhan sắc không thua kém, chúng ta lấy nhau thì sự nghiệp của anh sẽ càng lên cao hơn nữa.
Chỉ cần anh nối lại hôn ước, em sẽ bỏ qua tất cả việc sai trái trước kia của anh!"
Như người trách tội ban một chút từ bị cho kẻ bị tội, làm cho sắc mặt của Huân Bạc càng thêm tối đen, lỗ tai nhất thời lùng bùng nghe không lọt. Đây chẳng phải là đang nhục mạ hắn sao ?
"Hoa Ly, im lặng, cấm phát ra tiếng!"
Hắn nhẹ nhàng nhắc nhở cô gái nhỏ, rồi trực tiếp đi đến thô bạo kéo tay Trịnh Hà Anh quay sang một bên.
"Trịnh Hà Anh...."
Nhanh như một tia chớp, tay còn lại tóm lấy mặt cô ta, hơi thở người đàn ông thành thục đáng sợ nóng rực bao trùm bầu không khí dầu sôi lửa bỏng, hắn bóp một lực mạnh mẽ như muốn nghiền nát xương cốt.
"Trịnh Hà Anh, nghe cho rõ!
Huân Bạc này cưới vợ không vì nhan sắc, cũng chẳng vì danh vọng hay địa vị!
Tôi tự ngoi lên được bằng thực lực, Trịnh gia các người chưa từng giúp Huân Bạc này cái gì, thì đừng có đem ra nói như thể người khác cần!"
Ngữ khi kiên định đến đáng sợ, hắn hít lấy một hơi thật sâu, bộ dạng như một thiếu niên ngả ngớn bất lương kéo mặt của Trịnh Hà Anh lại gần hơn nữa.
"Dỏng cái tai của cô lên mà nghe lần nữa!
Người nào làm trái tim Huân Bạc này nhớ thương thì người đó chính là vợ tôi!"
"Nghe rõ chưa?"
Câu cuối hắn hét vào mặt Trịnh Hà Anh, làm cô gái run lên bần bật, tay chân căng thẳng không dám phản kháng, chỉ biết giương mắt chòng chọc vào vẻ mặt tuấn tú hiên ngang như thần, khí thế oai hùng vĩ ngạn nhưng ánh mắt lạnh lẽ hơn bao giờ hết.
Huân Bạc vốn là kẻ tàn nhẫn không muốn dây dưa, hành động nhanh gọn lẹ.
"Còn cô....CÚT!!!"
"Á!"
Hắn tàn nhẫn không thương hoa tiếc ngọc dùng chân đá vào người Trịnh Hà Anh, làm cho cô ta ngã chổng vó, cánh tay yếu mềm đập xuống đất một lực mạnh mẽ, đau tận tâm can.
Tựa như, Huân Bạc đang trả lại những gì cô ta gây ra cho bảo bối nhỏ của hắn, cũng bắt cô ta nếm mùi bị té.
Trịnh Hà Anh lồm cồm bên dưới, quay mặt rơi lệ ấm ức, phần cằm bị người đàn ông bóp đỏ ửng chưa nhạt đi.
Trước mắt bóng dáng to lớn vẫn đang phủ kín, che lấp cô gái ở phía sau, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn cô ta hệt như đang phán tội.
"Huân Bạc...anh đúng là đồ vô lương tâm!!!"
Giọng uất nghẹn, Trịnh Hà Anh dùng sức đứng lên, nước mắt lã chã rơi cứ như mưa trút không dứt. Trông cô ta đáng thương như thế mà người kia vẫn tuyệt tình liếc mắt bủn xỉn, hắn dùng thái độ vân đạm phong kinh, đáp.
"Ừm."
"Tôi là vậy đấy! Không bao giờ phung phí tình cảm cho người không xứng đáng."
Lời thốt ra một cách tùy tiện, cảm thấy quá mất thời gian liền đích thân đuổi người, hắn cường ngạnh bước tới lôi kéo Trịnh Hà Anh ra ngoài.
"Buông ra!"
Cánh tay như hoa đánh vào người hắn, hai chân mảnh khảnh ghìm dưới sàn không muốn bước, tính tiểu thư đỏng đảnh trỗi dậy quá quắc. Chỉ tổ khiến người đàn ông thêm ghét, hắn kéo mạnh như muốn kéo đứt cánh tay ra khỏi thân, làm cho cô gái đau đớn phải nhu thuận theo hành động thô bạo của hắn.
"Huân Bạc, buông em ra!"
Hắn chẳng buồn trả lời, một tay mạnh mẽ kìm hãm hai tay không yên phận của Trịnh Hà Anh, lôi người chẳng khác nào lôi một bao tải.
Hoa Ly chứng kiến sự tàn nhẫn, sự thô bạo này càng thêm sợ, nhất thời không làm chủ hành động cũng chạy theo. Cô muốn cản lại không dám, nhìn hắn hung tàn cô lại nhớ đến mũi tên đêm đó, sợ sệt chỉ có thể theo sau lo lắng vô ích.
Trịnh Hà Anh bị hắn mạnh tay đẩy ra bên ngoài, té ngã trước những ánh mắt phức tạp của người trong dinh thự.
Cô ta yếu thế trong địa bàn của kẻ khác, bị những ánh mắt soi mói làm mất hết mặt mũi của một tiểu thư quyền quý.
Huân Bạc không hề niệm tình nghĩa, hai tay chắp sau hông đứng thẳng, dáng người cao cao tại thượng đúng với khí chất của một Thống Đốc, vứt xuống cô gái lồm cồm bên dưới ánh mắt hung tàn.
"Đưa Trịnh tiểu thư về! Sau này không có lệnh của tôi không được phép cho cô ta ra vào tự do nữa!"
"Rõ chưa?"
"Vâng thưa Thống Đốc!"
Lính gác cúi đầu nghe theo, Hưu An luôn giữ phép tắc của một quản gia, kính trên nhường dưới, từ tốn mời Trịnh Hà Anh rời đi.
Cô gái lồm cồm đứng dậy, chỉ tay thẳng mặt, trịnh trọng hăm he.
"Huân Bạc, anh nhớ lấy ngày hôm nay! Em nhất định không bỏ qua chuyện này!"
"Được, vậy tôi chờ!"
Hắn ngẩng cao mặt thách thức, một Thống Đốc kiêu ngạo như hắn làm gì có chuyện sợ hãi một cô gái, cho dù thế lực bên Trịnh gia ghê gớm cỡ nào thì trong mắt hắn còn chẳng bằng một cây đinh đóng cột.
Trịnh Hà Anh không tình nguyện bị đám lính kéo đi, Hoa Ly ở sau nhìn theo bóng người trong lòng thấp thỏm không yên. Không phải vì câu nói của cô gái kia mà vì những lời lẽ kiên định của người đàn ông, nó là còng khóa tay, là xích sắt trói cổ, là dây tơ điều khiển, cuộc đời của cô sớm đã sa vào nguy hiểm không có lối thoát.
Hoa Ly ôm nỗi buồn rầu lẳng lặng quay vào, sự việc diễn ra cô điều làm đúng ý hắn, một tiếng nói cũng không có, cô trở về phòng hắn cũng không đi theo, người biến mất trong âm thầm.
Buổi tối, Hoa Ly ngồi ở khung cửa sổ nhìn lên bầu trời đầy những vì sao, đêm không có trăng, ánh sáng duy nhất là những đóm nhỏ trên cao, không gian tĩnh mịch cứ thế khiến lòng người bộn bề suy nghĩ.