Nhịp Tim Anh Rung Động

Chương 12: Ăn Tối


Sau một thời gian ngắn làm việc, Tử Đằng cũng đã dần dần làm quen được với công việc mới. Trong khoảng thời gian đó, vì muốn thích ứng nhanh hơn, với cả mới nhận chức nên công việc cũng khá nhiều. Chính vì thế Tử Đằng thường xuyên tăng ca.

Hôm nay Tử Đằng quyết định không tăng ca một bữa để có thời gian nghỉ ngơi một chút, dù gì thì cô cũng đã quen với môi trường làm việc được chút đỉnh rồi.

Cặm cụi làm việc cả ngày, chẳng mấy chốc đã gần đến lúc tan làm. Tử Đằng đang ngồi tập trung cố gắng hoàn thành cho xong công việc của mình để chuẩn bị đi về. Cô vừa làm xong thì cũng là lúc Khang Dụ đi đến và đưa cho cô một tập văn kiện.

“Gửi văn kiện này đến Anh Quốc bằng EMS đi.”

“Vâng.”

Tử Đằng vội cầm lấy văn kiện từ tay anh.

Anh để ý dạo gần đây cô thường hay tăng ca, Khang Dụ lên tiếng, hỏi thăm một vài câu. Nếu tối nay Tử Đằng không có kế hoạch với người khác thì anh định sẽ mời Tử Đằng đi ăn một bữa, dù gì thì tối nay anh cũng không có lịch trình gì.

“Lại tăng ca à? "

"Không ạ, tôi chuẩn bị về."

"Cô về một mình đúng không? Hôm nay không có hẹn với ai chứ?"

Khang Dụ nhìn cô một lúc rồi hỏi.

"Vâng."

Anh ta hỏi chuyện này làm gì vậy? Có ý đồ gì đây, mình có linh cảm không lành về việc này, Tử Đằng thầm nghĩ.

"Tôi cũng vậy, xem ra chúng ta cũng hợp nhau đấy."

Khang Dụ nở một nụ cười lãng tử.

Vậy thì liên quan gì đến tôi?! Làm ơn tránh xa tôi ra, Tử Đằng thầm nghĩ, nở một nụ cười công nghiệp nhìn anh.

"Thế tan làm đi ăn cơm cùng với tôi."

"Hả? Nhưng hai việc đó thì liên quan gì đến nhau? "

Cô ngẩn người nhìn Khang Dụ một lúc. Anh cũng đưa mắt nhìn Tử Đằng, rồi đột nhiên cầm lấy văn kiện từ trên tay Từ Đằng rồi rời đi. Cô cũng lật đật đuổi theo Khang Dụ.

"Vậy còn văn kiện này thì sao ạ? Tôi vẫn còn việc mà."



"Làm nhanh đi, đừng để tôi chờ lâu."

"Vâng."

Tan làm, Khang Dụ đưa Tử Đằng đến một nhà hàng trông có vẻ vô cùng cao cấp. Đây là lần đầu tiên cô đến nơi sang trọng như thế này nên có chút không tự nhiên.

Trời ơi, tới những chỗ này làm mình khó xử kiểu gì ấy, đã bao giờ đến những nơi như thế này đâu, Tử Đằng lo lắng, lòng thấp thỏm nhìn Khang Dụ.

"Hai vị muốn dùng gì ạ? "

Người phục vụ bước đến, đưa thực đơn cho anh.

"Cô muốn ăn gì? "

Khang Dụ lật xem một lúc rồi ngước lên hỏi Tử Đằng.

"À ừm, cơm chiên dương châu được không? Hay là cháo trắng cũng được."

Cô ngập ngừng hỏi.

Trước câu trả lời của Tử Đằng, hai người họ nhìn cô với cặp mắt khó hiểu. Lúc này người phục vụ mới ngượng ngùng lên tiếng.

"Thưa quý khách, ở đây chúng tôi không có những món đó."

"À vậy à, xin lỗi."

Cô ngượng đến nỗi đỏ cả tai, chỉ biết cúi mặt nhìn xuống bàn.

Thấy Tử Đằng khó xử như thế thì Khang Dụ gọi món thay cho cô.

"Thôi để tôi gọi vậy. Hai phần bít tết đặc biệt, một phần chín ba, một phần chín bảy."

Anh vừa nói vừa đưa thực đơn lại cho người phục vụ.

"Vâng, xin quý khách chờ một lát tôi sẽ mang những món đó lên ngay."

Anh ta ghi ghi chép chép vào cuốn sổ trên tay mình rồi khẽ cúi người, sau đó rời đi.

Không để Khang Dụ và Tử Đằng chờ lâu, người phục vụ ấy đã mang lên hai món bít tết nóng hổi, ngon lành. Cách bài trí cũng trông khá bắt mắt, khiến người khác chỉ muốn ăn ngay lập tức.

Ở đây sang trọng như vậy chắc hẳn là thức ăn cũng tốn không ít tiền, vốn dĩ mình cũng không muốn anh ta mời, nhưng chia đôi thì chắc mình cũng không đủ tiền mặt, Tử Đằng chậm rãi cắt miếng thịt, cô vừa ăn, trong lòng vừa lo lắng ngẫm nghĩ.



Dường như để ý thấy cô có chút lo lắng, Khang Dụ ngay lập tức biết Tử Đằng đang bận tâm đến chuyện gì.

"Bữa hôm nay tôi mời cô, lần sau mời tôi lại một bữa cũng được. Đừng bận tâm, cứ ăn uống thoải mái đi."

"Vâng, cảm ơn anh."

Nghe anh nói thế thì cô cũng đã thoải mái hơn, bắt đầu thưởng thức món ngon đắt tiền này.

Sau khi dùng bữa xong, Khang Dụ ngỏ ý muốn đưa Tử Đằng về, nhưng cô liền lập tức từ chối.

"Trời cũng tối rồi, cô là con gái, đi đêm không tốt đâu. Để tôi đưa cô về, lên xe đi."

Anh nói rồi mở cửa xe, ngồi vào buồng lái.

"Ah không cần đâu, tôi tự về được mà. Với lại, tôi cũng không muốn làm phiền Lâm thiếu gia đây đâu."

"Đừng nhiều lời nữa, tôi bảo cô lên xe thì lên đi, đừng để tôi chờ."

Lúc này, Khang Dụ có vẻ hơi mất kiên nhẫn, Tử Đằng cũng chợt nhớ đến tính khí ngang ngược thất thường của anh thì đành miễn cưỡng để anh đưa về. Chứ nếu mà còn từ chối nữa thì chuyện sẽ phiền lắm.

"Vâng, tôi hiểu rồi. Làm phiền anh quá."

[...]

Lúc này, trên công ty, Hà Anh vẫn còn ngồi đó, chán nản thở dài nhìn đất nhìn trời. Một cô nhân viên đi ngang qua, thấy Hà Anh trông có vẻ buồn như thế thì liền quan tâm hỏi.

"Thư ký Từ, chị có chuyện gì không vui à? Tôi thấy nãy giờ chị thở dài nhiều lắm rồi đấy."

"À, cũng không có gì đâu. Chẳng qua là tôi muốn mời Lâm thiếu gia tối nay đi ăn cùng với tôi. Nhưng mà hình như anh ấy có hẹn rồi, vừa tan làm là đã không thấy đâu."

Hà Anh buồn rầu nói, vừa dứt câu thì lại thở dài.

"Ra là vậy, thôi chị đừng buồn nữa nhé. Không ngày hôm nay thì bữa khác cũng được mà, đâu phải lúc nào Lâm thiếu gia cũng bận đâu chứ."

Cô ấy an ủi Hà Anh.

"Ừm, cảm ơn cô."

Khó hiểu thật đấy, mình nhớ là ngày hôm nay Lâm thiếu gia đâu có hẹn với ai đâu nhỉ, chẳng lẽ là đi cùng tình nhân à? Cô gái ấy vừa đi vừa ngẫm nghĩ.