Nhịp Tim Anh Rung Động

Chương 37: Cây Ngay Không Sợ Chết Đứng


Tử Đằng chỉ muốn đứng lên và chạy thật nhanh ra khỏi đó nhưng không được. Cô chống hai tay xuống đất, gắng gượng người đứng lên nhưng chân cô có vẻ như đã bị thương. Cần phải có đỡ dậy thì Tử Đằng mới có thể đi được.

Hà Thanh đứng ở khoảng cách không xa cũng chẳng gần, bà thật sự rất muốn chạy tới đỡ Tử Đằng dậy nhưng không được.

Cô đang cúi gằm mặt xuống, không biết phải làm sao thì thấy có bóng người từ từ bước đến. Tử Đằng ngẩng mặt lên xem thử là vị "cao nhân" nào đã giúp cô, thì thật không ngờ, đó lại là Khang Dụ.

Ôi trời đất, mình không thể nào tin được anh ấy lại giúp mình, Tử Đằng thầm nghĩ.

Khang Dụ cúi người, nhẹ nhàng bế cô lên rồi đi ra khỏi nơi đó trước bao ánh mắt đang nhìn ngó cô.

Anh đặt Tử Đằng xuống chiếc ghế sô pha ở gần đó rồi quỳ xuống xem chân cô có bị gì nặng không.

"Có vẻ như không bị gãy xương hay gì cả, chỉ bị trật chân thôi. Về nhà lấy thuốc rượu bóp vài ngày sẽ đỡ dần." - Khang Dụ im lặng một lúc rồi nói - "Có cần tôi đưa cô về không?"

"Không cần đâu, cảm ơn anh."

Ánh mắt Tử Đằng thoáng đượm buồn. Cô gắng gượng dậy, khập khiễng đi ra ngoài bắt xe đi về. Khang Dụ nhìn thấy bóng lưng của Tử Đằng. Trông nó thật nhỏ nhắn và tràn đầy sự cô độc.

Ngồi trong xe, nước mắt Tử Đằng trực trào ra. Cô không muốn người khác nhìn thấy những giọt nước mắt yếu đuối đó của cô nên Tử Đắng cố hết sức nuốt ngược nước mắt vào trong.

Lúc này, người tài xế lên tiếng hỏi:

"Cô gái, cô đến đâu?"

"À, đến đường XX."

Tử Đằng giật mình, lau nước mắt rồi vội nói. Sau một lúc đi xe thì cũng tới nơi, cô chậm rãi đi vào nhà. Vứt túi xách lên giường rồi nằm phịch lên đó, nước mắt không tự chủ được mà nức nở khóc đến mức thiếp đi lúc nào không hay.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, khi Tử Đằng vẫn còn đang say giấc nồng thì bị tiếng chuông điện thoại phá giấc ngủ.

"Reng reng!"

"Gì vậy trời? Hôm nay được nghỉ làm mà, giờ này ai gọi nữa chứ."

Cô khó chịu, lò mò ngồi dậy với cái đầu tóc bù xù, mắt nhắm mắt mở tìm điện thoại đặt trên bàn.

Tử Đằng nheo mắt nhìn vào màn hình thấy hiện lên ba chữ "An tiên sinh". Cô liền bấm tắt điện thoại, nhưng ngay sau đó nó lại reo inh ỏi.

"Chậc, có mấy ngày nghỉ cũng không yên nữa."



Tử Đằng tặc lưỡi lưỡi khó chịu, miễn cưỡng nghe điện thoại với giọng nói vẫn còn ngái ngủ.

"Alo."

"Xem ra tôi đã cản trở giấc ngủ của em rồi."

"Nếu như anh biết điều đó thì có chuyện gì nói luôn đi."

Cô nói với giọng cằn nhằn, khó chịu.

"Nói qua điện thoại không tiện, hẹn em ở nhà hàng Phú Quý lúc đầu giờ chiều."

"Nè khoan…"

Tử Đằng chưa kịp nói xong là Bình Quý đã cúp máy rồi. Cô cũng hết cách, nhìn vào điện thoại thì thấy đã giữa trưa rồi.

Giờ đi vệ sinh cá nhân, tắm rửa cho tỉnh táo, rồi bắt xe đến đó cũng vừa kịp giờ nhỉ, Tử Đằng tính toán trong đầu thời gian một lúc rồi bắt đầu chuẩn bị.

Vừa bước chân xuống giường, một cảm giác hơi nhói đau từ chân truyền đến làm cô tỉnh cả ngủ. Lại quay sang nhìn bản thân mình trong gương của bàn trang điểm, trông Tử Đằng thật tiều tụy. Mắt mũi sưng húp, tóc tai bù xù, chẳng ra hệ thống gì cả.

"Trời đất, mình đây sao?! Mới có một đêm mà nhìn còn chẳng nhận ra nữa." - Tử Đằng vỗ nhẹ vài cái lên má rồi nói tiếp - "Không được, mình phải chăm sóc bản thân mình trước chứ!"

[...]

Cô tắm xong, lau người rồi quấn khăn bước ra ngoài lấy đồ.

Dù gì gặp mặt cũng chẳng có bao nhiêu thời gian, ăn mặc đơn giản lịch sự là được rồi, Tử Đằng ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy chiếc áo thun màu đen, cùng chiếc quần jean đã hơi bạc màu, chân mang đôi giày thể thao. Sau đó cô bắt xe đến nơi gặp mặt.

Tử Đằng đến nhà hàng Phú Quý, đưa mắt lướt nhìn một lượt, thấy bóng lưng quen thuộc ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô liền đi đến chỗ đó chào anh.

Tử Đằng điềm đạm nói:

"Chào An tiên sinh."

Bình Quý đang thưởng thức tách cà phê thì nghe thấy giọng nói của cô, anh thoáng giật mình, quay lại nhìn cô. Bình Quý đứng lên kéo ghế cho Tử Đằng ngồi.

"Em ngồi đi."

"Cảm ơn. Anh có việc gì cần nói thì nói thẳng luôn đi. Tôi đang gấp."



Cô nhàn nhạt nói, ánh mắt chăm chăm nhìn Bình Quý.

"Chuyện ngày hôm qua, là do Cẩm Như vẫn còn nhỏ, nói đúng hơn là về cách suy nghĩ còn bồng bột. Mong em bỏ qua cho."

Anh chậm rãi nói. Khi Tử Đằng nghe Bình Quý đề cập đến chuyện tối hôm qua, trong đầu cô tự khắc nhớ lại những hình ảnh không mấy tốt đẹp kia. Hàng chân mày thanh tú của Tử Đằng khẽ nhíu lại, rồi sau đó cố gắng giãn ra.

"Nếu anh gọi tôi ra đây để nói về chuyện tối qua thì tôi không rảnh để nghe đâu. Cứ xem như tối qua tôi làm cho bữa tiệc thêm chút 'gia vị của cảm xúc' đi."

"Em đừng nói vậy… Nhưng dù sao cũng cảm ơn em đã thông cảm cho hành động thiếu suy nghĩ đó của Cẩm Như."

Tử Đằng nghe thế cũng chỉ biết nở nụ cười giễu cợt.

Hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà còn có những hành động vô ý vô tứ như thế thì cũng hiểu mấy người nuông chiều vị tiểu thư cành vàng lá ngọc đó đến mức nào, cô thầm nghĩ.

"Rồi, anh còn việc gì nữa không?" - Đợi một lúc vẫn không nhận được câu trả lời từ Bình Quý nên Tử Đằng nói tiếp - "Nếu như không còn việc gì nữa thì tôi đi đây."

Vào khoảnh khắc cô đứng dậy, định bước đi thì anh mới kêu cô ngồi xuống lại. Cuối cùng Bình Quý cũng vào vấn đề chính.

"Giữa em và anh ta… có mối quan hệ như thế nào?"

Anh ngập ngừng một lúc rồi trầm giọng hỏi, nét mặt hơi đanh lại.

Căn bản Tử Đằng biết từ "anh ta" của Bình Quý đang ám chỉ đến ai. Chẳng hiểu sao khi cô nghe câu hỏi đó, cô lại cảm thấy chẳng mấy lọt tai. Nhưng Tử Đằng vẫn hết sức điềm tĩnh, nói từng câu tròn vành rõ chữ cho anh nghe.

"Tôi đang làm việc ở Lâm thị, hiện đang là trợ lý của anh ấy. Nói cách khác đó chính là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới."

Nói xong, Tử Đằng lững thững đứng dậy, chầm chậm rời đi, nhưng chỉ với câu trả lời ngắn gọn như thế, nó vẫn làm trong lòng Bình Quý nảy sinh lên một cảm giác bất an.

Anh liền đứng lên, gằng giọng nói:

"Em có nghĩ đến cảm xúc của dì Thanh sau khi biết chuyện không hả?!"

Tử Đằng khựng người lại, rồi quay sang nhìn anh. Cô cảm thấy câu hỏi của Bình Quý như đang động chạm đến nhân cách của cô, nên trong lòng cực kỳ khó chịu.

Sao anh ta lại có những suy nghĩ sai trái đó về mình chứ? Nghĩ mình thèm muốn vào giới thượng lưu đến mức ôm chân người ta à? Tử Đằng cau mày thầm nghĩ.

"Cây ngay không sợ chết đứng."

Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng trả lời rồi rời đi. Để lại Bình Quý lòng vẫn còn bận tâm, đang nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đang khập khiễng bước đi. Với cái chân nặng nề kia thì có vẻ đến ngày đi làm, Tử Đằng sẽ phải cực khổ hơn nữa đây.