Nhịp Tim Anh Rung Động

Chương 42: Ánh Mắt Căm Phẫn


Vào lúc này, lại có người tìm đến học tỷ của Tử Đằng, nên cô ấy phải rời đi. Để cô một mình cùng với Khang Dụ.

“Chị Yến Anh, chủ nhiệm đang tìm chị đấy.”

Một người chạy đến thông báo cho cô ấy biết.

“Oh, vậy à, chị sẽ đến đó ngay, cảm ơn em.” - Yến Anh gật đầu rồi quay sang hai người họ, áy náy nói - “Thật xin lỗi, giờ chị phải đi rồi. Em và Lâm học trưởng cứ trò chuyện đi nhé, khi khác trò chuyện cùng mọi người vậy.”

Nói rồi cô ấy vội chạy đi, bầu không khí giữa hai người lúc này thật sự rất khó xử, Tử Đằng cũng không muốn cùng anh “ôn lại chuyện cũ” nên đành rời đi trước.

Ai rảnh đâu mà đứng đây nói chuyện với anh chứ, nắng muốn chết, cô khó chịu thầm nghĩ.

“Không dám làm phiền anh nữa, tôi đi trước.”

Tử Đằng vừa xoay người định rời đi thì Khang Dụ đã vội cầm lấy tay cô ngăn lại.

“Khoan đã!”

Tử Đằng đứng khựng người lại, cô vẫn giữ nguyên tư thế đấy, quay lưng về phía Khang Dụ.

“Thì ra người hôm ấy là em. Chẳng lẽ đây chính là lý do em lúc nào cũng có ý đối địch với tôi sao? Là vì hôm đó tôi đã giáo huấn em?”

Anh gọi đó là giáo huấn á? Trước bao nhiêu học sinh, trách mắng mình thậm tệ! Có gì muốn dạy bảo thì có thể nói riêng với mình mà, tôi cũng cần chút thể diện nữa chứ, Tử Đằng bĩu môi nghĩ thầm.

“Em trông không giống người sẽ đi trễ vào những lúc quan trọng như lần đó, trường hợp đó lại càng không có khả năng xảy ra khi bản thân em là người đại diện của cuộc thi lần đó. Rốt cuộc hôm ấy đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Khang Dụ ôn nhu nhìn cô, trầm giọng hỏi.

Đối diện với câu hỏi đó của anh, Tử Đằng làm sao có thể nói ra ngày hôm đó chính là lễ cưới của mẹ cô chứ. Nó là ngày vui của mẹ cô, nhưng lại là ngày buồn đối với cô. Tử Đằng chỉ có thể bịa đại một lý do nào đó để kết thúc cuộc trò chuyện này rồi nhanh chóng rời đi.

“Tôi ngủ quên.”

Nói xong, Tử Đằng chạy đi, để lại Khang Dụ đang đứng đấy ngơ ngác nhìn cô.

[...]



Sau những ngày cuối tuần nghỉ ngơi thoải mái, thì cũng đã đến lúc nghiêm túc bắt tay vào làm việc. Tử Đằng đến công ty từ sớm, đang ngồi xử lý công văn thì Khang Dụ lại gọi đến cô đến phòng làm việc của anh.

"Đến văn phòng của tôi một chuyến."

"Vâng."

Tử Đặng nhẹ đáp. Tạm thời dẹp công việc đang làm sang một bên để đến gặp Khang Dụ.

“Lâm thiếu gia gọi tôi đến có gì không ạ?”

Đứng trước mặt Khang Dụ, cô không nhanh không chậm hỏi.

“Việc đầu tư với công ty Vinh Thăng, tôi muốn em sẽ là người phụ trách. Lam Cẩm Hằng ở bộ phận kế hoạch sẽ giúp đỡ em.”

Lam Cẩm Hằng?! Chẳng phải cô ta là người lúc nào cũng luôn bắt bẻ mình khi còn làm ở bộ phận kế hoạch sao? Với lại mình chưa đồng ý đảm nhiệm việc này mà? Sao anh ta nói cứ như mình đã đồng ý rồi vậy, Tử Đằng chán nản thầm nghĩ.

“Lâm thiếu gia, tôi chỉ là trợ lý.”

Cô đảo mắt nói.

“Vậy thì sao?”

Thế chẳng lẽ tôi giờ tôi nhận việc, rồi xảy ra sai sót để anh lại mắng chửi lên đầu lên cổ tôi thậm tệ như lần ở đại học nữa à, Tử Đằng khẽ cau mày ngẫm nghĩ.

“Thân là trợ lý của Lâm thiếu gia, công việc của tôi chỉ là phụ trách những công việc thường ngày của Lâm thiếu gia, xử lý công văn, nhưng không bao gồm…”

Tử Đằng chưa dứt câu là Khang Dụ đã lên tiếng.

“Không bao gồm việc trực tiếp quản lý hạng mục hợp tác. Ý em là như thế có đúng không?”

Anh nhướn mày nhìn cô cười nói.

“Nếu Lâm thiếu gia đã biết rõ như vậy thì sao lại còn bảo tôi đảm nhận việc ấy? Chẳng lẽ anh không sợ chức vị của tôi không đúng, một chút sơ xuất liền trực tiếp ảnh hưởng đến vận hành công ty sao?”

Tử Đằng quay mặt sang chỗ khác, bắt đầu đá xéo Khang Dụ. Anh thấy biểu hiện của cô như thế thì phì cười.



Giận dỗi mà trông cũng dễ thương phết, Khang Dụ nhìn cô nghĩ thầm.

Hành động của Khang Dụ càng làm cho cô cảm thấy vừa khó hiểu, lại vừa khó chịu.

Có cái gì vui mà buồn cười chứ?! Bộ anh ta không thật sự hiểu câu nói là mình đang nói đến anh ta à? Tử Đằng bĩu môi, nhíu mày nghĩ.

“Quả nhiên… em vẫn luôn để ý đến chuyện khi xưa. Vậy mà khi tôi hỏi trước kia có xảy ra xích mích gì không thì em lại bảo không. "

Khang Dụ nghiêng đầu chống tay, vừa cười vừa nói.

Tử Đằng nghe anh nói như thế thì giật mình vì bị nói trúng tim đen. Liền nhanh chóng phủ nhận.

“Tôi không có!”

“Hm… em đúng là cô gái thích ghi thù.”

“Tôi ra ngoài trước.”

Tử Đằng hai má ửng hồng lên, ngượng ngùng đi ra ngoài. Trước khi cô ra khỏi phòng, Khang Dụ lại một lần nữa nhắc nhở cô về dự án tiếp theo.

“Nhớ đến bộ phận kế hoạch báo cáo đấy! Và đừng quên cà phê của tôi nữa.”

“Vâng vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ đi pha ngay!”

Tử Đằng đi ra ngoài, vừa ngồi vào bàn làm việc thì Hà Anh bước đến. Ngay từ lúc cô từ phòng làm việc của Khang Dụ bước ra, là cô ấy đã nhìn thấy và không khỏi khó chịu. Ngay lập tức, Hà Anh liền tiến đến hỏi chuyện Tử Đằng.

"Khi nãy… cô gặp Lâm thiếu gia có chuyện gì vậy?"

Vẫn là khuôn mặt không cảm xúc ấy, Hà Anh lạnh giọng hỏi cô.

"À, anh ấy muốn tôi phụ trách dự án đấu thầu với công ty Vinh Thăng ấy mà."

"Ra vậy… Thôi, cô cứ tiếp tục làm việc đi, tôi đi đây."

Nghe xong câu trả lời của Tử Đằng, Hà Anh lặng người một lúc, gật gật đầu rồi xoay người rời đi. Vào khoảnh khắc cô vừa quay lưng với Tử Đằng, nét mặt cô ấy liền thể hiện rõ sự căm ghét. Hàng chân mày cau lại, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ, khiến cho người khác nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.