Thanh Hà gắp miếng cá mà Đình Nguyên vừa dẻ cho mình bỏ vào miệng. Cô âm thầm nhìn anh rồi lại cảm thấy ngại ngùng. Cô vẫn không hiểu vì sao vừa nhìn thấy anh đã nhào vào lòng anh như thể cả hai là một cặp đôi thật sự.
Thanh Hà còn nhớ rõ cái ngày vì thấy người nhà của Đình Nguyên mà ba chân bốn cẳng ôm chầm lấy anh, tỏ vẻ cả hai vô cùng thắm thiết. Tuy nhiên khi Đình Thi bỏ chạy, anh không nói lời nào mà đẩy mạnh cô ra. Đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ cảm giác cả người tiếp đất bằng mông khiến cho nó nhức nhói suốt một tuần. Cô đã nghĩ anh ghét gần gũi, anh ghét tiếp xúc với cô nên mỗi lần cả hai thân cận, cô đều khá dè chừng và cũng hết sức ngạc nhiên.
Có một điều Thanh Hà không hề hay biết rằng khi ấy Đình Nguyên quá hoảng hốt vì lần đầu anh kề sát thân với một cô gái như vậy, mà còn là người anh từng để ý đến. Theo phản xạ, anh lập tức đẩy cô ra, quay mặt đi để che đậy sự xấu hổ hiếm thấy trên một người con trai luôn lạnh nhạt.
Tự nhiên, Thanh Hà muốn thử giới hạn của Đình Nguyên, vì thế cô khẽ đụng nhẹ vào tay của anh rồi bảo:
“Tôi muốn ăn tôm.”
Đình Nguyên hơi dừng lại vài giây, cái tiếp xúc lướt nhẹ vừa rồi như măng cụt của mèo chạm vào tim khiến anh phải nhấp một ngụm nước. Ngay khi Thanh Hà nghĩ anh sẽ từ chối thì anh lại mang bao tay vào và bắt đầu lột tôm cho cô. Cô nhìn con tôm trong dĩa trước mặt, bỗng cảm thấy người đàn ông này càng lúc càng kỳ lạ. Mà điều kỳ lạ hơn chính là anh không ngừng lột và lột.
“Được rồi.” Thanh Hà nhanh chóng ngăn cản Đình Nguyên. Chiếc dĩa trước mặt đã chất thành đống khiến cô không biết còn bụng để ăn thêm món khác hay không.
Đồng thời nhận ra điều này, Đình Nguyên khẽ tằng hắng rồi tháo bao tay, tiếp tục lùa chén cơm của mình vào miệng. Thanh Hà chợt thấy buồn cười kèm thêm sự ấm áp đang lan toả trong tim. Tuy nhiên, cô không muốn tự ảo tưởng với bản thân rằng một người có địa vị như anh lại thật lòng yêu thích cô. Có khi anh thực hiện như vậy chỉ vì nghĩa vụ trên giấy tờ mà thôi.
“Nếu anh cứ chiều tôi như thế, tôi sẽ hư đấy.” Thanh Hà gắp một con tôm bỏ vào miệng, vị ngọt bất ngờ tan vào miệng, chắc có lẽ vì có thêm tình cảm của người lột vỏ.
Đình Nguyên múc cho Thanh Hà thêm chén canh, nghiêm túc nhìn cô và nói: “Ở bên tôi, em có quyền hư.”
Tay của Thanh Hà khẽ run bởi vì toàn bộ cơ thể đang bị trái tim nhảy nhót xâm chiếm hành động. Cô nghĩ mình tiêu rồi, lại bị mấy lời ngọt như mía này mê hoặc. Vốn dĩ thứ cô chờ đợi là sự khinh thường mơ mộng hão huyền của Đình Nguyên, nhưng nào ngờ anh không hề để cô toại nguyện.
“Anh nói thế tôi sẽ tin là thật đấy.” Thanh Hà bật cười gượng, sau đó quyết định không mấy tin tưởng vào những lời ấy.
“Vì sao em lại không tin?” Đình Nguyên khá bất ngờ, chẳng lẽ anh đã nói sai điều gì hay sao? Tuy nhiên anh không nhận lại thêm bất cứ câu trả lời nào của cô nữa.
Sau bữa cơm, Thanh Hà tập trung rửa chén, hơi liếc ra ngoài thì không thấy Đình Nguyên đâu nữa. Bấy giờ, anh đang trong phòng làm việc của riêng mình, âm thầm gửi tin nhắn cầu cứu đến Gia Uy.
Ông chủ đang bị tình yêu quật: /Này, cô ấy nói vậy là sao?/
Thư ký hết lòng vì tiền thưởng tháng: /Cậu thử nhìn vào gương xem bản mặt của mình có đáng tin không?/
Ông chủ đang bị tình yêu quật mất tích vài phút: /Tôi thấy tôi rất đẹp trai./
Thư ký hết lòng vì tiền thưởng tháng bất lực: /Giờ tôi phân tích cho cậu hiểu nhé. Cậu và cô ấy gặp lại nhau sau mười mấy năm, cuối cùng lại bất ngờ kết hôn mà không tìm hiểu, không có thời gian trao đổi tình cảm thì cậu nghĩ cô ấy sẽ nghĩ mấy câu nói thả thính của cậu là gì?/
Ông chủ đang bị tình yêu quật: /Là gì? Chẳng lẽ là lời nói đùa à?/
Thư ký hết lòng vì tiền thường thả ngón cái: /Cậu hiểu vấn đề rồi đấy. Bây giờ hiểu rồi thì chuyện còn lại do cậu xử lý./
Đình Nguyên muốn hỏi thêm nhưng nào ngờ Gia Uy đã thoát mạng. Anh chỉ đành có thể gãi đầu bất lực, tự hỏi vì sao tấm lòng chân thành của mình lại bị xem thành thứ không đáng tin. Suy đi nghĩ lại, anh quyết định từ bây giờ sẽ thể hiện hết sức có thể để cô cảm nhận và chấp nhận anh.
Đình Nguyên mở cửa bước ra khỏi phòng, tiến thẳng đến nhà bếp với mục đích dùng hành động lấy lòng người đẹp. Nào ngờ, Thanh Hà cảm nhận được tiếng chân phía sau nên lên tiếng: “Anh Nguyên, có thể nào giúp tôi rửa chén không?”
“Được chứ.” Đình Nguyên lập tức lên tiếng, giành lấy vị trí của Thanh Hà như cố chứng tỏ bản thân có thể vì em mà làm công việc nội trợ.
Riêng Thanh Hà vẫn không rời đi, bàn tay vốn dĩ vẫn còn xà bông chưa kịp rửa trôi. Cô dù tự nhủ sẽ không tin vào lời Đình Nguyên nói, nhưng hành động lại vô thức muốn xem thử giới hạn của anh ở đâu và càng làm tăng mức độ ảo tưởng của chính mình.
“Chắc anh không trừ bớt tiền vì tôi không làm việc nhà đâu nhỉ?” Thanh Hà bắt đầu chuyển sang hệ nghi vấn với những điều tốt bụng mà Đình Nguyên mang đến.
“Bây giờ em mà đụng vào việc nhà, tôi trừ hẳn em hai triệu.” Đình Nguyên lên tiếng một cách chắc nịch, sau đó còn cầm lấy tay của Thanh Hà mà đưa vào vòi rồi nhẹ nhàng rửa chúng cho cô.
Người ta thường bảo mười ngón tay liền với tim bởi vì cảm giác của chúng rất nhạy bén, có thể truyền tất cả xúc giác lên đại não. Dù không phải là cơn đau, nhưng sự ma sát giữa các ngón tay của Thanh Hà và Đình Nguyên dường như đang tạo ra lửa điện. Nó trực tiếp tê liệt các dây thần kinh khiến anh cứ mân mê bàn tay nhỏ ấy.
“Đã… Đã xong chưa anh?” Thanh Hà bất ngờ lắp bắp. Cô muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm giác này nhưng vẫn có chút tiếc nuối nên đành nhắc nhở Đình Nguyên.
“... Chưa, còn rít lắm.” Đình Nguyên căn bản cũng không chịu nổi cảm giác thích thú tung hoành ngang dọc trong lòng, dù thế bên ngoài vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh và tiếp tục chà rửa thêm vài phút.
Thanh Hà cứ ngẩn ngơ ôm bàn tay của mình và đứng bên cạnh nhìn Đình Nguyên thành thục rửa chén. Cơn nóng bừng ở nơi anh vừa chạm qua vẫn chưa biến mất khiến cô vô thức hơi nhích lại gần anh. Cô mím môi rồi bắt chuyện: “Dường như anh rất giỏi việc nhà?”
“Ừ, cũng thường thôi.” Đình Nguyên nghe Thanh Hà khen thì lòng nở hoa nhưng đã quen với việc giả vờ lạnh lùng nên tự cao tự đại mà trả lời, sau đó cảm thấy không ổn lắm nên lập tức giải thích: “Em quên tôi có một đoạn thời gian ở nước ngoài à?”
“Mẹ anh không quản gì sao?” Thanh Hà ngạc nhiên hỏi. Cô cứ tưởng sau sự việc giữa cô với anh thì mẹ anh sẽ quản giáo nghiêm nghị hơn.
Tuy nhiên nó không hề như Thanh Hà đã nghĩ tới sau khi nghe Đình Nguyên kể lại.
“Có vẻ vì cái lần tôi cố tình nổi loạn, mẹ tôi đã nghĩ thoáng hơn chút. Mẹ bảo sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của tôi. Tôi chọn thứ gì thì phải tự kiếm tiền mà theo nó, nếu không thành công thì bắt buộc phải theo ý mẹ.”
“Và anh đã thành công.” Thanh Hà lên tiếng.
Đình Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã thành công, nhưng sau đó tôi bắt đầu nổi loạn lần thứ hai.”
Thanh Hà ngẫm nghĩ một lát thì bật cười: “Chắc mẹ anh khá sốc khi người khiến anh có hai lần nổi loạn lại cùng một người.”
“Có phải bây giờ em nên thấy tự hào không? Chỉ có em mới làm tôi nổi loạn.” Anh bất ngờ cúi xuống, hôn lên trán cô khiến cô ngượng đỏ cả mặt.
May mắn tiếng chuông điện thoại giúp Thanh Hà đánh lạc hướng chuyện này. Cô chạy ra bàn khách, thấy người gọi tới là quản lý thì bắt máy. Cứ nghĩ lại có lịch làm việc mới nhưng nào ngờ đầu dây bên kia không ngừng vang lên tiếng la mắng.
“Em xem chuyện tốt mà mình gây ra đi.”
“Vừa mới nhận được chút tài nguyên, em lại học theo người ta mà muốn trèo cao sao?”
“Em lo suy nghĩ mà giải quyết vấn đề này, còn không thì chúng tôi sẽ giải quyết theo cách của chúng tôi.”
Bên kia vang lên tiếng tút tút, dù vậy Thanh Hà vẫn không hề hay biết được chuyện gì. Đình Nguyên rửa xong bát thì cũng lau tay bước ra. Thấy cô ngây ngốc đứng yên một chỗ, anh đi lại gần hỏi chuyện, đồng thời điện thoại cũng thông báo tin tức mà Gia Uy gửi tới. Trên đó đề rõ tiêu đề:
“Nữ diễn viên nhỏ bám theo đại gia để tăng độ nổi tiếng.”
Kéo xuống bên dưới, bức hình Thanh Hà lén la lén lút chui vào xe của Đình Nguyên hôm ấy được phát tán rộng rãi. Khuôn mặt cô vô cùng sắc nét, chỉ có biển số xe cùng hai người ngồi bên trong được che mờ.