Tề Trừng chỉ chơi nửa tiếng liền thôi không chơi nữa.
Ông xã mới từ bệnh viện trở về, chỉ được chơi game một tí để thả lỏng thân thể thôi, chơi nhiều quá thì không được!
Lời phát biểu đến từ đại sứ mở rộng game Tiểu Tề Trừng.
"Không chơi sao? Vậy tôi chơi đấy?" Tưởng Chấp ưỡn một gương mặt ý muốn gia nhập thành người một nhà. Chỉ có con nít mới chơi game nửa tiếng, người trưởng thành phải chơi hơn một tiếng mới được.
Tâm trạng Tề Trừng bây giờ không tồi, cậu lại lần nữa biến thành anh dâu siêu cấp rộng lượng, duỗi tay đưa game controller tới, "Cậu chơi đi."
Tưởng Chấp quay đầu nhìn đại ca.
Bạch Tông Ân: "Cậu chơi đi. Tôi xem cậu chơi."
Tưởng Chấp:... Anh, hình như em thấy ánh sáng ảm đạm nơi đáy mắt anh thì phải?
Lần thứ hai trở thành người ngoài bị xa lánh, Tưởng Chấp chỉ có thể vuốt vuốt 'cháu trai' chó ngốc của hắn, cảm giác lạnh băng, y hệt tâm tình lúc này của hắn vậy.
Sau đó, mọi người cũng không chơi game nữa mà bắt đầu vừa xem TV vừa tán gẫu.
Tề Trừng xem xong rồi thì đem remote đưa cho Tưởng Chấp, nghĩ thầm, thôi, tên em rể thúi tha này cũng quá đáng thương, thật giống trong tiếu thuyết, em rể thối mất một năm để theo đuổi vai chính thụ rồi mới được ở bên nhau, sau khi ở bên nhau, sự nghiệp của vai chính thụ ngày càng thăng tiến, em rể thối không thể công khai yêu đương, chỉ có thể hàng ngày lén lút gặp nhau.
Vì vậy ánh mắt Tề Trừng càng từ ái, "Không có chuyện gì, cậu muốn coi cái gì thì mở đi, tui với anh trai cậu cũng coi chung."
Bạch Tông Ân bị ánh mắt 'tiểu trạm đội thành thục hào phóng' của thiếu niên hấp dẫn, tóc xoăn nhẹ nhàng lay động, lời nói nghe rất nghiêm túc nhưng lại hàm chứa 'tiểu tâm cơ', mang vẻ ngoài trưởng bối hòa ái.
Trên đầu nhỏ giống như phát ra ánh sáng.
Vừa ngốc vừa đáng yêu.
"Cho tôi? Có thật không? Cám ơn anh dâu."
Nếu là bình thường, Tưởng Chấp làm sao có thể vì được cho một cái renote TV mà kinh hỉ, cảm động đến như vậy... đầu óc hắn giống như hỏng hóc chỗ nào mất rồi. Vì thế nên không khí bây giờ hình như có hơi quỷ dị, được anh dâu cho cái remote mà như là được trao tặng một quyền lợi to lớn nào đấy, thêm vào việc vừa nãy anh trai với anh dâu và cháu trai chó ngốc tạo thành hình ảnh một nhà ba người quá vui vẻ hòa thuận làm hắn không thể dung nhập vào được.
Bây giờ mãnh nam rơi lệ 'Đây là điều khiển từ xa của gia đình, vậy mình cũng là một thành phần trong nhà này rồi!', 'Anh trai, anh dâu vẫn còn yêu thương mình hu hu hu!'. Tưởng Chấp hoảng hốt ngồi ở trên sofa, cảm thấy chính mình đang càng ngày càng ngu ngốc.
Thế nhưng Thanh Thời ca ca lại rất thích dáng vẻ này của hắn, bảo rằng ở chung với hắn như vậy rất vui vẻ.
Tưởng Chấp vừa mới có ý nghĩ mình không thể ngu ngốc như vậy nữa thì bây giờ lại quét đi sạch sành sanh, làm gì cũng được, miễn sao người trong lòng của mình vui là ok hết.
"Anh dâu, cậu thích xem cái gì?" Tưởng Chấp hiện tại đã rõ ràng, nếu như muốn tìm niềm vui trong nhà của anh trai, trước hết phải lấy lòng anh dâu đã.
Sinh hoạt của em rể thối thật gian nan.
Tề Trừng: "Không sao, cậu cứ coi cái cậu thích đi."
Mặc dù là như vậy, Tưởng Chấp mới vừa dung nhập vào bầu không khí người một nhà này tất nhiên vẫn lựa chọn coi hoạt hình.
hoạt hình Nhật Bản a.k.a anime.
"Gần đây bộ này rất nổi, một tập cũng không dài lắm." Tưởng Chấp nói.
Nhạc dạo đầu rất êm tai, phong cách cũng rất có ý tứ. Không qua bao lâu, Tề trừng bắt đầu xem đắm đuối. Thấy anh trai đang ngắm anh dâu xem phim, Tưởng Chấp lén lút ngoắc ngoắc tay Chó ngốc, Chó ngốc vẫn bất động. Tưởng Chấp phiền nhiễu đi qua ôm nó lên, trộm vuốt vuốt.
Lần này hắn ôm lấy vỏ kim loại lạnh băng nhưng trong lòng lại cảm nhận được tình cảm ấm áp!
Đây là cháu ruột Chó ngốc của hắn.:))))))
"Ui ui ui ui than trị lang đáng thương quá, cả nhà đều thật thảm."
Tề Trừng Trừng bắt đầu mắt cún gâu gâu.
Mở đầu bộ phim, thiếu niên than trị lang xuống núi bán củi, đến khi trở về thì thấy gia đình mình đã bị quỷ sát hại toàn bộ, người sống sót duy nhất chỉ còn lại em gái của hắn.
Than trị lang cõng lấy em gái còn đang thoi thóp chạy vội đến núi Đại Tuyết, một lòng muốn cứu lấy em gái của mình.
Tề Trừng không có người nhà nên cũng không biết tình thân là như thế nào, trước giờ cậu chỉ nghe được từ lời nói của người khác, hoặc là qua sách, truyền hình. Đến thế giới này, dù nguyên thân có cha mẹ nhưng họ cũng không yêu thương hắn.
Vì người thân mà nỗ lực liều mạng, Tề Trừng có hơi không hiểu nổi, sau đó thì cậu thấy ông xã đang nhìn mình.
Tề Trừng giống như nghĩ đến cái gì, hoảng loạn mà rũ đầu.
Lòng rất khó chịu.
Hết một tập.
"Nên nghỉ ngơi rồi Tiểu Chấp." Bạch Tông Ân mở miệng trước.
Tưởng Chấp nghe vậy liền ngoan ngoãn tắt ti vi, "Đại ca ngủ ngon, anh dâu ngủ ngon." Mặt ngoài làm bộ ngoan ngoãn, kì thực lại lén lút cầm máy chơi game của anh dâu, tính toán tí nữa sẽ về phòng chơi game!
Cơ trí.
Bây giờ cũng đã chín giờ, vừa tắt ti vi xong thì chú Quyền cũng đã trở lại. Rõ ràng là trời đông giá rét, nhưng mặt mày chú Quyền rất hồng hào giống như là mới vận động xong, tâm tình hết sức tốt. Chào hỏi xong thì chú Quyền nói: "Tiểu Trừng, con đi lên lầu với Tông Ân trước đi, chú phải đi rửa tay với thay quần áo đã."
"Dạ vầng." Tề Trừng gật gật đầu, cảm xúc trên mặt cũng không vui lắm.
Bạch Tông Ân nhìn sang, cún con liền hoảng loạn cúi đầu.
Cậu không muốn để ông xã nhìn thấy biểu tình của mình.
Ánh mắt ông xã rất sắc bén, cậu cảm thấy khi đứng trước ánh mắt đó mình luôn không có chỗ che thân.
Hơn nữa vừa mới xem xong nên cậu vẫn đang nghĩ về sự tình trong đó, không thể để ông xã phát hiện.
Bạch Tông Ân thu hồi ánh mắt, bắt đầu suy tư.
Thiếu niên xem xong phim hoạt hình kia thì nhớ đến cha mẹ sao?
Cũng may chú Quyền rất nhanh đã trở lại.
Trước đây Tề Trừng đến tư cách tiến vào phòng của Bạch Tông Ân cũng không có, ấy vậy mà tối hôm qua Tề Trừng không chỉ được vào trong mà còn được ngủ một lại một đêm bên cạnh giường của Tông Ân. Chú Quyền nghĩ, hôm nay xoa bóp, Tông Ân hẳn sẽ không cấm kỵ Tiểu Trừng nữa đi?
"Tiểu Trừng hôm nay có muốn học xoa bóp không?"
Bạch Tông Ân theo bản năng đặt hai tay lên đầu gối.
Anh không muốn thiếu niên nhìn thấy chân của anh.
"Trừng Trừng." Bạch Tông Ân thu tay về, nhìn về phía thiếu niên, ngữ khí hờ hững mang theo chút dỗ dành, nói: "Đêm nay em có muốn ngủ lại phòng tôi không?"
Tề Trừng nghe ông xã gọi mình là 'Trừng Trừng' thì trước tiên xấu hổ cái đã, sau đó lại nghe được từ ngủ lại, nhất thời trợn tròn mắt lên, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, "Muốn chứ, em có thể sao?"
"Vậy em về phòng tắm rửa đi, một tiếng sau rồi hãy quay lại." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng biết ông xã không muốn để cậu học xoa bóp cho anh.
Cậu cũng không phải là một tên ngu ngốc đâu!
Cún con sau khi rũ đầu một chút thì rất nhanh liền vui vẻ trở lại.
Dù gì ông xã cũng đã cho cậu ngủ ở lại bên cạnh giường rồi, ngày mà cậu được ngủ chung giường với ông xã sẽ còn rất xa chắc?
... Có hơi xa thật.
Ông xã có bệnh khiết phích, tiếp xúc với người ngoài đều dùng khí chất băng lãnh cực độ, cậu tưởng tượng đến việc ngủ trên giường của ông xã, cảm giác đó thật là một điều không thể.
...
Bồn tắm được xả đầy nước.
Gặp phải khó khăn, đương nhiên là phải tìm đến sự trợ giúp từ bạn bè rồi. Tề Trừng Trừng lấy điện thoại di động ra, bạn mới Lộ Dương của cậu vẫn đang là học sinh lớp 11, tất nhiên là không có kinh nghiệm. Nhưng Tề Trừng vẫn cứ thích hỏi.
Cậu gửi tin nhắn đến điện thoại kiểu cũ của Lộ Dương.
[ tui là Tề Trừng nè, tui muốn hỏi cậu một vấn đề á. Tui có thích một người, nhưng mà người ta lại gất nà lạnh lùng luôn, nên là, tui phải làm như thế nào để có thể theo đuổi người ta đây? ]
Phòng bên cạnh.
Chú Quyền xoa thuốc vào lòng bàn tay, đặt tay lên hai chân của Tông Ân bắt đầu xoa bóp. Ông xuất thần nhìn về phía xe lăn của Tông Ân, ông là người nhìn đứa nhỏ này lớn lên, trong đầu anh nghĩ những gì ông đều có thể nhìn rõ.
"Tiểu Trừng sẽ không để ý đâu, tính tình thằng bé rất tốt, nó cũng rất thích con."
"Con biết, bởi vậy nên mới có thể để ý." Bạch Tông Ân mím môi, nhìn về phía chú Quyền nói: "Thứ cậu ấy thích là dáng vẻ mà con cho cậu ấy thấy, trừ việc ngồi ở xe lăn ra thì sinh hoạt hàng ngày cùng người bình thường không khác nhau gì cả, không tàn phế như vậy."
Chú Quyền cuống lên, không vui nói: "Con, cái thằng nhóc này, sao lại nói mình như thế cơ chứ."
Cái từ tàn phế như vậy--
Bạch Tông Ân liền đổi giọng, "Con không nói nữa, chú đừng nóng vội."
Nhưng chú Quyền có thể đoán được ý tứ trong lời nói của Bạch Tông Ân.
Tông Ân từ nhỏ đã rất thông minh, ổn trọng, lại còn có dáng dấp đẹp mắt, dù thế nhưng trên người không hề có ý nghĩ xem thường người khác. Ông Lý sống trong con hẻm nhỏ, tình huống các gia đình nơi đây không đồng nhất, có tốt có xấu, tố chất rất chênh lệch, mỗi lần Tông Ân theo mẹ trở về, người trong ngõ đều sẽ khen rất nhiều.
Các bạn nhỏ khác cũng vây quanh chơi với Tông Ân.
Có lễ phép, có khiêm tốn, lại đối xử tốt với mọi người.
Ưu tú như vậy, Tông Ân lúc đó có thể xứng đáng với cái danh xưng con cưng của trời, nhưng bây giờ trong từng lời nói lại mang theo ý tứ sợ hãi.
Chú Quyền xoa bóp xong: "Tông Ân, con cứ từ từ xem, Tiểu Trừng là một đứa trẻ tốt."
"Con biết, chú nghỉ ngơi sớm một chút."
Chú Quyền thở dài xuống lầu.
Cửa đóng lại, căn phòng lại trở nên rất im ắng. Bạch Tông Ân ngồi ở xe lăn, quần pyjamas được vén lên tới đầu gối. Toàn bộ cẳng chân lộ một vẻ tái nhợt vô lực, không có tí bắp thịt gì, mặc dù cũng không có co quắp đáng sợ nhưng chung quy lại thì vẫn rất mảnh khảnh.
Rất bất đồng với thân người phía trên.
Thiếu niên chưa từng thấy anh tự chống đỡ hai tay di chuyển lên xe lăn.
Chưa từng thấy anh chật vật như thế nào sau khi tắm xong.
Chưa từng thấy bộ dáng nằm bò dưới đất của anh vì bất cẩn làm lật xe lăn.
Quá khó coi, quá xấu xí.
Ở trong mắt thiếu niên, anh là một người vô cùng mạnh mẽ và lợi hại. Anh nhớ tới mỗi khi thiếu niên nhìn mình, trong mắt cậu đều là ánh sáng lấp lánh mang theo tia sùng bái, chứ trong đó không phải là thương hại, tội nghiệp hay thậm chí sẽ thấy anh phiền phức, vô dụng.
...
Cún con mặt đỏ hồng, giơ móng vuốt lau lau vào khăn tắm, một hai ba cởi nhanh quần áo ra.
Lộ Dương: [ Anh thích ai? Đừng nói là chồng của anh? ]
Vậy mà có thể nhìn ra luôn, chỉ bằng một tin nhắn ngắn á.
Mặt cún con vẫn đỏ bừng bừng, bộ cậu biểu hiện rõ lắm hả? Tề Trừng thoáng ngượng ngùng đánh chữ: [ đúng thế. Cậu biết theo đuổi người khác là như thế nào không? Chồng tui rất cao lãnh luôn, còn có chút khiết phích nữa, lần đầu tiên tui thích người khác nên thực sự hông biết phải làm gì hết. ]
Qua mấy phút sau Lộ Dương mới nhắn: [ không biết. Đều là người khác theo đuổi tôi, tôi chưa bao giờ theo đuổi người ta cả. ]
Khoác lác hả gì?
Học sinh cấp ba bây giờ đều lợi hại như vậy á?
Tề Trừng vốn dĩ không tin nhưng lại nhớ tới lần trước khi đến trường của Lộ Dương thì thấy cặp đôi kia ôm nhau.
Xin, xin lỗi, cậu bay lạc vấn đề rồi.
Lộ Dương: [ áo nhung của anh tôi giặt sạch rồi, bao giờ có thể trả? ]
Xem ra Lộ Dương cũng là một người lạnh lùng không tim không phổi, chưa yêu bao giờ. Tề Trừng bị ông xã chiếm cứ đại não, không để ý đến áo nhung, nói với Lộ Dương rằng cuối tuần sẽ tự đến chỗ y đang làm việc lấy.
Thuận tiện coi bạn tốt làm việc như nào.
Tề Trừng không kiếm được kinh nghiệm gì, cậu đành lên internet hỏi.
Thời gian không sai biệt lắm, Tề Trừng mới bò ra khỏi bồn tắm, lau khô người, rồi đi skincare -- nguyên thân đã mua rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da, cậu không thể lãng phí được.
Hơn nữa khí trời phương bắc hanh khô, nếu tắm xong không xoa kem dưỡng thì da dẻ dễ bị nứt nẻ, rất đau.
Cún con yếu ớt. jpg
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)
Canh đúng một tiếng sau, Tề Trừng đến gõ vang cửa phòng ông xã.
Phải vội vàng trải chăn đệm nằm dưới đất mới được.
Vui ghê.
Bạch Tông Ân sau khi tắm xong đã thay quần áo, giờ đang nằm trên giường.
Tề Trừng đẩy cửa đi vào, ông xã lại đang đọc sách, cậu lén lút nhìn xem -- ầu, xem không hiểu gì hết.
Hình như là văn học nước ngoài.
Tề Trừng nhìn sang đống truyện manga của mình, thật ngượng ngùng quá đi, cậu đúng là một con cá mắm không chịu tiến bộ mà.
Liệu ông xã có xem thường cậu không?
Sẽ cảm thấy cậu không có văn hóa?
"Ông xã, anh đang xem cái gì vậy?"
Bạch Tông Ân đem sách đưa tới. Tề Trừng nhìn không hiểu, mặt đỏ bừng, ui ui ui cậu thật ngu xuẩn quá đi, hỏi câu đó làm gì để càng làm bại lộ thêm việc mình không có kiến thức chứ.
"Là loại sách kinh tế, rất khô khan tẻ nhạt." Bạch Tông Ân nói.
Vậy mà anh còn đọc.
"Bởi vì cần thiết."
Cún con trợn tròn mắt, "Ông xã, sao anh biết em đang nghĩ gì?" (‘◉⌓◉’)
Bởi vì em là thằng nhóc ngốc.
Bạch Tông Ân khép sách lại, đặt lên hộc tủ bên giường, chuyển đè tài, "Ngày hôm nay xem anime, tôi nghe Tưởng Chấp nói còn có cả phiên bản truyện tranh."
"!!! Em muốn mua!" . Kiếm Hiệp Hay
Tề Trừng vui vẻ, đọc truyện tranh với coi anime, vui sướng nhân đôi.
"Ngày mai em sẽ đi nhà sách luôn, loại đó hẳn phải bán rất chạy á."
"À, đã lâu chưa ăn gà rán nữa, mai là được ăn rồi."
Rõ ràng ba ngày trước mới ăn qua...
Thiếu niên giống như cún con mới vừa tắm xong tròn tròn đôi mắt, cậu ngồi trên thảm lông. Hình như thảm lông cừu đó rất mềm rất thoải mái khiến cậu ngồi dang chân ngẩng đầu hưởng thụ, hình như thấy hơi nóng nên lại vén một tí vạt áo ngủ lên, lộ ra cái bụng nhỏ trắng phát sáng.
Bạch Tông Ân dời đi ánh mắt. Bên tai là thanh âm mềm mại của thiếu niên, kể lể những việc vặt vãnh trong sinh hoạt, từ gà rán đến chơi game nạp tiền, kết bạn với mấy nhóc tiểu học.
"... Bọn nó phải rửa chén suốt một tháng mới mua được skin mới, em thì trực tiếp mua luôn." Cơm mềm - Tề Trừng nói đến chỗ nào đó thì dừng lại một chút vươn mình, chống đỡ cánh tay nhìn về phía ông xã, rất nghiêm túc nói: "Ông xã, anh thật sự đối với em quá tốt."
Đây chính là quá tốt sao?
"Cha mẹ em cũng cho em rất nhiều tiền." Bạch Tông Ân nói.
"Không giống nhau."
Cún con nói đến đây liền nằm xuống lại, không dám nhìn ông xã, cậu sợ mình còn chưa nói xong mà mặt đã đỏ rồi, "Anh là chồng em, đối xử với em tốt cực, lại còn cho em cả thẻ đen nữa, đến Tưởng Chấp cũng chả có cơ."
Dục vọng độc chiếm của cún con!
Chỉ vậy mà đã tính là tốt cái gì. Bạch Tông Ân nghĩ thầm.
Anh không quan tâm đến tiền bạc, khi trước anh cung cấp tiền cho cậu là muốn đối phương đừng làm phiền đến mình mà thôi. Bây giờ thiếu niên nhắc tới, anh lại cảm thấy 'rất tốt với em' thật sự quá đơn giản rồi, chỉ là tiền thôi mà.
(tư bản nhiều tiền chết tiệt!:(()
Bạch Tông Ân nhìn về phía dưới giường.
Chỉ thấy được đám lông tóc của thiếu niên đang nhếch lên nhếch lên, một vẻ vui sướng vô cùng.
"Em còn muốn cái gì nữa không?" Bạch Tông Ân hỏi.
Cún con vui vẻ vươn mình ngồi dậy, rất hưng phấn nhìn về phía ông xã, "Cái gì cũng được sao?"
"Để tôi xem một chút nó là cái gì đã."
Tề Trừng lén lút ngại ngùng, nhưng dây thành kinh tình yêu lại làm cho cậu lớn mật lên, rầm rì nửa ngày không biết nên mở miệng thế nào. Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên do dự tới lui, không hề cảm cảm thấy nửa điểm thiếu kiên nhẫn gì, ngược lại biểu hiện trên mặt còn rất ôn hòa, thế nhưng ngoài miệng lại nói: "Công chúa điện hạ còn chưa nghĩ ra sao?"
Cái, cái gì mà công chúa điện hạ.
Ông xã lại giễu cợt cậu!
Tề Trừng Trừng sưng mặt phồng má, hừ hừ nói: "Ông xã, em là con trai á."
"Ồ. Vậy thì hoàng tử điện hạ." Bạch Tông Ân đổi giọng.
Cún con:...
Cậu cảm thấy trận này đối thoại không những không đạt được thắng lợi nổi, ngược lại càng thấy xấu hổ.
"Em, em muốn ngủ trên giường. Là trên giường của ông xã ấy..." Cún con lớn mật lên tiếng xong, không dám nhìn ông xã nữa, một giây sau liền muốn quỳ xuống tạ tội, "Không ngủ trên giường cũng không sao, vậy, ừm, hay ông xã anh ôm em một chút -- ầy, không ôm cũng được luôn, nắm nắm tay một chút cũng được đi..."
Bạch Tông Ân run lên. Không nghĩ đến thiếu niên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Trong phòng yên tĩnh quá đi.
Tề Trừng cũng không dám nhìn ông xã, anh ấy sẽ không tức giận chứ?
Hình như yêu cầu của cậu quá mức rồi!!!
Cún con căng thẳng bám vào thảm len một hồi lâu mới nghe được âm thanh băng lãnh vang lên: "Lên đây đi."
"!!!" Hai lỗ tai đang rũ xuống của cún con lập tức dựng thẳng trở lại. Tề Trừng không thể tin được, vừa mừng vừa sợ, "Ông xã, thật sự có thể sao?"
"Chỉ là trước khi đi ngủ thôi." Bạch Tông Ân cường điệu.
A a a a a.
Đây gọi là giấc mộng thành sự thật ấy hả.
Mới một tiếng trước, Tề Trừng còn đang tội nghiệp lên mạng tìm sự trợ giúp, không nghĩ tới bây giờ đã được hoàn thành ý nguyện rồi.
Ngủ ở trên giường ông xã là một việc rất xa xôi?
Không không không, hiện tại đã đạt được rồi đó còn gì.
Bạch Tông Ân nhìn đám tóc xoăn của thiếu niên lay động, trông rất vui sướng cao hứng, biểu tình trên mặt rất phong phú, anh nhắc nhở nói: "Nếu em còn muốn chậm chạp thì tôi ngủ đây."
!!!!
"Em, em đến đây. Tại vì quá kích động đó."
Chậm chạp một giây thì ngủ với ông xã, à bậy, ngủ trên giường ông xã sẽ bị mất đi một giây.
Cún con mang dép đi vòng tới một bên khác, vén chăn sang, nhẫn nhịn thẹn thùng, lặng lẽ đem mình từng chút từng chút một dịch vào bên trong, cậu thật sự sợ rằng động tác quá lớn sẽ làm ông xã thu hồi lại lời nói. Chờ đến khi cậu nhích vào hết, chăn đắp đến cằm, lộ ra mỗi cái đầu, đôi mắt to tròn toát lên sự vui sướng.
Cuối cùng, cậu cũng được, ngủ trên giường ông xã.
Cậu thật quá trâu bò luôn.
Trong chăn đều là mùi hương của ông xã, toàn thân đều bị quấn lấy.
Tề Trừng ngượng ngùng ở trong chăn rụt rụt lại đầu ngón chân, cũng không dám nhìn ông xã. Tất nhiên cậu không phát hiện ra ông xã đang nhìn cậu, mặt ngoài thì duy trì vẻ cao lãnh, nhưng kì thực anh cũng có chút bó tay không biện pháp với thiếu niên.
Trên cùng một cái giường, thiếu niên đang ở sát bên anh, chỉ cần duỗi tay liền đụng phải.
Tim của Bạch Tông Ân đang đập rất nhanh.
Căn phòng quá yên tĩnh thoáng mang theo chút lúng túng xấu hổ, hòa lẫn với nhau nhưng không làm cho người ta chán ghét.
Tề Trừng Trừng đem mình bó lại chỉ còn cái đầu, qua một lúc, to gan lớn mật lắc lắc thân thể, nghiêng người nhìn sang ông xã.
Oa...
Ông xã đẹp trai quá đi.
Sườn mặt thôi cũng đẹp như vậy.
Không hổ là nhân vật mỹ cường trong tiểu thuyết.
Cậu, cậu, cậu, ông xã là của cậu đó!
Ánh mắt cún con rất si mê.
Dưới ánh mắt nóng rực như vậy, Bạch Tông Ân cảm thấy nhiệt độ trong phòng như tăng lên, thế nhưng cũng không muốn đuổi thiếu niên xuống.
Mãi đến tận nửa tiếng sau, Tề Trừng lưu luyến lại chủ động xuống giường, ngoan ngoãn trở lại ổ chăn dưới đất.
Cậu nghĩ, có vay có trả, mốt lại mượn cũng không khó.:))))
Lần này cậu biểu hiện thật tốt, không phạm quy thì chẳng phải khoảng cách lần sau được ngủ cùng một giường với ông xã sẽ rất nhanh sao!
Cậu tính toán thật thông minh.
"Ông xã ngủ ngon."
Ui ui ui, ngày hôm nay thu hoạch thật lớn nha.
Bạch Tông Ân cất giọng, "Ngủ ngon.", sau lại phát hiện âm thanh của mình có hơi khàn.
Trong chăn toàn là hương vị của thiếu niên, hương hoa quả ngọt ngào với mùi thơm đặc trưng trên người cậu. Ý loạn tình mê, làm cho người ta không có cách nào an ổn ngủ.
May là tắt đèn rồi nên trong phòng rất tối, thiếu niên không nhìn thấy.
Bạch Tông Ân nghĩ.
Tề Trừng không đắp chăn, cậu cảm thấy có chút nóng.
Ông xã đối với cậu tốt như vậy, rõ ràng anh có bệnh khiết phích, ấy vậy mà vẫn để cậu lên giường.
Tim hình như đang đập nhanh hơn.
Cún con lén lút ngẩng đầu nhìn một chút trên giường, đen thui, cái gì cũng không thấy, lúc cậu thu hồi ánh mắt thì nhìn đến hộc tủ bên đầu giường.
Nguyên văn, là loại sách kinh tế, rất khô khan và tẻ nhạt.
Tề Trừng lại nghĩ đến phim coi lúc tối, gia đình than trị lang bị quỷ hại chết toàn bộ, mà than trị lang bởi vì ra ngoài bán củi nên may mắn thoát được.
Than trị lang thảm như vậy, nhưng hắn vẫn sống tiếp với hy vọng chữa khỏi được cho em gái, hy vọng báo thù cho người nhà.
Còn ông xã...
Tề Trừng không còn đỏ mặt nữa, xoay người nhìn lại lên giường.
Than trị lang còn có em gái.
Nhưng Bạch Tông Ân thì cha mẹ, bà ngoại, ông ngoại đều mất cả. Bạch Tông Ân có thể sống sót, không phải bởi vì may mắn tránh được tai nạn, mà là vì mẹ của anh đã dùng tính mạng của bà để bảo vệ anh.
Lúc trước Tề Trừng nghe đồng nghiệp nói đến quyển tiểu thuyết này, cũng là bởi vì nhân vật phụ cùng tên với mình, với cả cậu cũng không từ chối con gái nhiệt tình nên cũng đồng ý nghe một chút.
Trong tiểu thuyết, tác giả miêu tả Bạch Tông Ân rất lãnh khốc, vô tình, ngoan độc, cố chấp, vong ân phụ nghĩa, ra tay với nam chính, làm cho nam chính nhà tan cửa nát. Khi đó đồng nghiệp cũng mắng qua Bạch Tông Ân.
[ thật là ghê tởm, tác giả sao lại viết nhân vật phản diện hoàn hảo như vậy, quả thực lãng phí văn chương. ]
[ Bạch Tông Ân hình như có tật xấu ấy, trông như biến thái vậy.]
Kết cục cuối cùng, sau khi đồng nghiệp biết hết tất cả thì cảm thán nói với cậu rằng Bạch Tông Ân thật thảm.
Thế nhưng, người trong sách vẫn là người mà...
Trong lòng Tề Trùng như bị ai đó nhéo lên một cái.
Hỏa hoạn, tai nạn xe cộ, làm cho Bạch Tông Ân mất đi cha mẹ, gián tiếp mất đi ông bà ngoại, một loạt những thứ này đều đã được định sẵn cho anh. Nếu như không có cái loại 'Quỷ' này, có thể Bạch Tông Ân sẽ giống như ông ngoại Lý, lựa chọn đi theo thứ mình thích, có lẽ anh sẽ ôn nhu, lãng mạn, còn thích cười. Anh vẫn sẽ là con cưng của trời, vẫn sẽ đọc thơ văn mà mình yêu thích chứ không phải một mình gánh vác huyết hải thâm cừu như bây giờ, lại còn bị người khác không biết ngọn nguồn sự việc mà mắng anh vong ân phụ nghĩa, cố chấp, biến thái.
... Rất khổ sở.