Lưu manhl Mặt Lâm Quán Quán đỏ bừng.
Như có điện giật, cô rụt ngay tay lại, trừng trừng nhìn Tiêu Lăng Dạ.
Hiện giờ, cô hết sức nghi ngờ Tiêu Lăng Dạ có tình giả ngất, để sau đó thừa cơ lợi dụng cô.
Nhưng cô quan sát một lúc lâu thì phát hiện Tiêu Lăng Dạ vẫn không có dấu hiệu mở mắt.
“Tiêu Lăng Dạ? Tiêu Lăng Dạ?”
Vẫn không nhúc nhích!
Chết tiệt!
Rốt cuộc là thằng cha này ngắt thật hay giả vờ, nhưng… giả vờ ngất có thể giả vờ lâu như vậy?
Nếu như là ngất thật, vậy thì anh ta gặp nạn ở nhà mình, vậy thì cô phải chịu trách nhiệm?
Lâm Quán Quán hung hăng giậm chân, “Mặc kệ!”
Nếu có chuyện gì thật thì cô không gánh ni trách nhiệm này!
Cô nghiến răng, luồn tay vào túi anh lần nữa, nhắm mắt lục bừa, cuối cùng đã tìm thấy điện thoại di động.
Lâm Quán Quán lại mướt mồ hôi.
Cô không quan tâm được nhiều nữa, bật sáng màn hình di động, phát hiện thấy di động của anh cài khóa vân tay, cô lại ấn ngón tay của anh lên để mở khóa, sau đó mở danh bạ lên tìm số điện thoại của Hứa Dịch.
Họ là bạn thân chơi với nhau từ bé còn gì, chắc chắn anh cũng có số của Hứa Dịch, quả nhiên, danh bạ của Tiêu Lăng Dạ không có mấy người, cô tìm được Hứa Dịch rất nhanh chóng.
Bám cuộc gọi đi, “tút tút tút’ mãi mà không có ai nghe máy, Lâm Quán Quán không từ bỏ, lại gọi mấy cuộc nữa, nhưng vẫn không có người bắt máy.
“Hay là đi ngủ để máy im lặng rồi?”
Lâm Quán Quán khóc không ra nước mắt.
Nhưng cũng không thể để Tiêu Lăng Dạ ngất như thế này được.
Lâm Quán quán vô tình nhìn thấy tên Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn!
Chẳng phải là chú hai của Tâm Can, em trai của Tiêu Lăng Dạ đó sao?
Cô cũng từng gặp một lần, Lâm Quán Quán bắt chấp, ấn gọi đi.
Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng.
Đầu dây bên kia vang lên những tiếng thở dốc và rên rỉ khó tả, *A… phê! Anh, em đang đến thời khắc mấu chốt, đêm hôm anh gọi em làm gì thê?”
“Tiêu Diễn?”
Áy!
Giọng nữ!
Tiêu Diễn hết hồn. Di động riêng của ông anh trai chưa từng cho ai khác đụng chạm tới, người nữ này là thần thánh phương nào?
Anh ta vội vàng trần truồng bò xuống khỏi giường, ngó nhìn đồng hồ.
Ôi chao ơil Hai giờ mười tám phút sáng.
Ông anh trai ở cùng với một người phụ nữ vào lúc hai giờ mười tám phút sáng.
Tin tức thế kỷ!
Nhưng sao giọng nói này nghe quen vậy nhỉ, hình như đã từng nghe ở đâu đó, Tiêu Diễn phát huy bộ não siêu trí nhớ của mình, nghĩ mãi, cuối cùng đã nhớ ra.
Lâm Quán Quán!
Đúng rồi, chính là Lâm Quán Quán.
Hồi sáng, anh trai còn đòi anh ta địa chỉ nhà của Lâm Quán Quán, mà giờ đã qua đêm tại nhà cô ấy rồi?
Tiêu Diễn phần khích phát rồ!
Hút!
Phải chăng sau này anh ta sẽ có thêm một người chị dâu nữa?
Nếu như Lâm Quán Quán biết cô chỉ gọi tên của Tiêu Diễn mà anh ta đã ảo tưởng sức mạnh đến như vậy, chắc chắn sẽ hộc máu.
“Tiêu Diễn, tôi là Lâm Quán Quán, là người hôm nọ cứu Tâm Can ở phim trường…”
“Tôi biết tôi biết. Chị… Khụ, cô Lâm, sao cô lại gọi cho tôi bằng điện thoại của anh tôi, anh tôi đâu?”
“Anh trai anh ngắt ở nhà tôi rồi!”
Tiêu Diễn thất kinh, “Cái gì?”
*Tôi cũng không biết tại làm sao, tôi chỉ muốn hỏi anh, thường ngày anh Tiêu có xảy ra tình trạng này không, còn nữa, giờ anh ta đang níu lấy tôi, tôi không cử động được… Tóm lại là anh mau đến đây xem thế nào.”
“Được được được, cô đừng lo lắng, tôi đến ngay!”
Lâm Quán Quán liên cho địa chỉ nhà.
Kết thúc cuộc gọi, Lâm Quán Quán ngồi trên sofa chờ đợi, đợi mãi đợi mãi, chính cô cũng thiu thiu buồn ngủ, cô nghiêng đầu dựa lên sofa, mơ màng ngủ thiếp đi.
Tiếng mở khóa đánh thức cô dậy.
Lâm Quán Quán tỉnh ngủ, lập tức mở mắt, và phát hiện ra điều kỳ quái, tư thế của cô và Tiêu Lăng Dạ đã thay đồi.
Trước khi cô thiếp đi, rõ ràng Tiêu Lăng Dạ còn đang túm chặt áo cô nằm nghiêng, còn cô ngồi cạnh đầu anh ta, nhưng không biết từ lúc nào mà anh ta đã nằm thẳng, còn đầu anh ta lại đang gối trên đùi cô.
Chẳng trách khi ngủ cô cứ cảm thấy chân mình nặng trĩu.
Có điều…
Con người ta khi ngất đi vẫn hoạt động được à?
Trong lúc cô còn đang ngắn ngơ, Tiêu Diễn đã dẫn theo thợ khóa và Tống Liên Thành mở cửa.
Anh ta trả tiền, dẫn theo Tống Liên Thành rảo bước xông vào phòng khách.
Khi nhìn thấy ông anh nhà mình đang gối đầu lên đùi Lâm Quán Quán, hai mắt anh ta như muốn rớt ra ngoài!
Ó ÓÓI
Đây có còn là ông anh không thích đụng chạm cơ thể với người khác nữa không vậy?
Nếu như lần trước ông anh bế Lâm Quán Quán kiểu công chúa vì cô ấy đã cứu Tâm Can, tình huống khẩn cấp, thì hiện giờ là sao đây?
Quả nhiên!
Từ đầu anh ta đã nhận ra thái độ của ông anh với Lâm Quán Quán không bình thường, hê hê, xem ra lần này có thêm một chị dâu thật rồi.
“Bác sĩ Tống?”
Khi Lâm Quán Quán nằm viện, Tống Liên Thành là bác sĩ chính, nên Lâm Quán Quán biết anh ta, Tống Liên Thành là một anh chàng chừng hay bảy hai tám tuổi, diện mạo tuấn tú, mặc áo phông nhạt màu và quần dài, đeo cặp kính không gọng, trông nho nhã lịch thiệp.
“Cô Lâm!”
Tống Liên Thành gật đầu với cô.
Lúc này Tiêu Diễn mới chợt tỉnh cơn mơ, vội vàng đẩy Tống Liên Thành, “Mau xem anh tôi thế nào.”
Tống Liên Thành không chần chừ, sải bước đến bên sofa.
Anh ta ngồi xuống cạnh Tiêu Lăng Dạ quan sát một lúc lâu, – thấy Tiêu Lăng Dạ tuy mắt nhắm nghiền nhưng hơi thở đều đặn, sắc mặt hồng hào…
Mắt Tống Liên Thành sáng rỡ.
“Cô Lâm, có thể cho tôi biết anh ấy ngất đi như thế nào không?”
“Đang nói chuyện thì bỗng nhiên ngã ra, sau đó tôi có gọi thế nào cũng không tỉnh.” Giờ nhớ lại, Lâm Quán Quán vẫn thấy hoảng hồn, cô hồi hộp nhìn Tống Liên Thành, “Bác sĩ Tống, anh Tiêu sao vậy?”
“Đúng thế đúng thế, anh tôi có tự nhiên ngất đi bao giờ đâu, cậu mau xem xem anh ấy bị làm sao, không ổn thì đưa tới bệnh viện nhà cậu kiểm tra xem thế nào.”
Tống Liên Thành đầy mắt kính, lấy làm lạ nhìn chằm chằm Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán mắt tự nhiên dịch mông sang bên.
Tiêu Diễn nhăn mày, anh ta huých vào khuỷu tay Tống Liên Thành, thì thầm, “Anh tôi vừa ý Lâm Quán Quán đấy, cậu đừng có mà láo nháo!”
“Cút xéo!”
Một lúc lâu sau, Tống Liên Thành mới đứng dậy, đưa ra kết luận, “Anh ấy ngủ say thôi!”
Cái gì?
Lâm Quán Quán sốc nặng.
Thế mà cô còn tưởng anh bị ngất, sợ muốn đau tim, hóa ra là ngủ say thôi?
Lâm Quán Quán vừa sửng sốt vừa tức tối.
Cô vô thức đẩy đầu Tiêu Lăng Dạ, định đánh thức anh.
Mới vừa giơ tay lên.
“Úi chao ơi! Bà cô của tôi ơi!” Tiêu Diễn sải bước đi tới, cuống quýt giữ tay Lâm Quán Quán, “Bà cô ơi, ba ngày nay thời gian anh tôi ngủ cộng lại chưa quá năm tiếng, xin cô nhủ lòng từ bị, cho anh ấy ngủ thêm một lúc!”
Tiêu Diễn chắp hai tay, vẻ mặt cầu khẩn, thiếu điều quỳ xuống lạy Lâm Quán Quán.
Anh trai anh ta bị mắt ngủ trầm trọng đó!
Giờ khó khăn lắm mới ngủ được, nếu như đánh thức thì chắc chắn anh sẽ không ngủ lại đượ!
c Tiêu Diễn nảy ra một nghi vấn trong đầu.
Anh trai anh ta khó ngủ từ xưa đến giờ, lúc ngủ bắt buộc không được có tiếng động hay ánh sáng, nên rèm cửa phòng anh luôn là loại chắn sáng, kính và cửa cũng đều là loại cách âm, vì chỉ một tia sáng hay một tiếng động nhỏ, anh cũng sẽ lập tức tỉnh giác.
Thê mà giờ…
Đèn phòng khách sáng choang, ngoài cửa số gió thổi ào ào.
Nào ngờ anh trai lại đang ngủ đượ!
c Mà còn ngủ ngon lành, mấy người họ chuyện trò ngay cạnh cũng không có dấu hiệu tỉnh.
Là do mệt quá, hay là vì… Lâm Quán Quán?