Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 43: Trút giận giúp bà xã


Đám đông kinh ngạ!

c Lý Mưu cũng không hét lên “Cắt, đáng nhẽ Phan Tĩnh Vân phải tiếp tục diễn nhưng cô ta là một người xảo quyệt, giống như chợt bừng tỉnh lại, dừng lại mọi động tác của mình.

“Cất”

“Đạo diễn! Xin lỗi đạo diễn! Vừa nãy tôi nhập tâm quá nên đã đánh thật! Tôi không có ý làm vậy đâu.”

Lý Mưu nhăn mày lại, “Lại một lần nữa.”

Thợ trang điểm lập tức đi đến chỉnh lại đầu tóc cho Lâm Quán Quán, cầm thêm một túi đá lạnh chườm lên mặt cô, như vậy mặt cô mới đỡ sưng, sau đó trang điểm lại giúp cô, nhìn như vậy mới không còn đáng sợ như trước nữa.

Lý Mưu đi đến nói, “Không sao chứ?”

“Không sao.”

Phan Tĩnh Vân cũng đi qua đó, mặt đầy sự ăn năn nhìn Lâm Quán Quán, “Quán Quán! Thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi nhập tâm quá nên không khống chế được cảm xúc.”

Lâm Quán Quán lạnh lùng nhìn Phan Tĩnh Vân một cái mà không nói gì.

Tiếp tục quay phim.

“Bốp…”

“Bốp..”

“Bốp…”

Quay đi quay lại tám lần vẫn dừng ở cảnh quay đó, Phan Tĩnh Vân áy náy đi đến chỗ đạo diễn nói, “Đạo diễn! Đánh giả như vậy sẽ không có cảm xúc, nếu cứ như vậy sẽ làm chậm tiến trình quay phim, hay là cứ đánh thật đi, như vậy sẽ tốt một chút, ông thấy sao?”

Lý Mưu có chút do dự.

Ông ấy nếu như không nhìn ra Phan Tĩnh Vân đang cố ý gây rắc rối thì ông không xứng là người làm lâu năm trong vòng giải trí này.

Ở nơi khác.

Trong một phòng làm việc ở studio.

Tiêu Diễn nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tiêu Lăng Dạ liền trốn ra xa anh một chút.

Aizl Từ khi nhìn thấy cảnh Lâm Quán Quán bị tát từ camera, gương mặt anh như có một đám sương mù vậy quanh, bây giờ, mặt anh lại đông cứng lại như băng vậy.

*A Diễn!”

“Có có có!” Tiêu Diễn vội vàng lên tiếp.

“Gọi điện cho Lý Mưu, em biết phải làm gì rồi đấy.”

“Hiểu rõ hiểu rõ, nhất định sẽ giải quyết ồn thỏa.”

Không phải là muốn trút giận giúp bà xã hay sao, chuyện này cậu cũng có thể làm được.

Đúng lúc Lý Mưu đang do dự thì nhận được điện thoại của Tiêu Diễn, ông ấy đi đến một góc nghe điện thoại, nghe xong thì sắc mặt trở nên mờ mịt trả lời: “Vâng! Được, tôi hiểu rồi.”

Sau khi nghe điện thoại xong.

Lý Mưu lại một lần nữa quay lại hiện trường quay phim.

“Đạo diễn, có thể tiếp tục quay được chưa?” Phan Tĩnh Vân gương mặt đầy mong chờ.

“Được rồi.”

Đạo diễn gọi Lâm Quán Quán và Phan Tĩnh Vân đến nói, “Lâm Quán Quán, cô là học sinh tốt nghiệp của trường điện ảnh ở Newyork, kinh nghiệm diễn xuất cũng phong phú, nếu như Phan Tĩnh Vân không tìm được cảm xúc để diễn cảnh này thì hai người đổi vai diễn cho nhau một chút, cô dạy Phan Tĩnh Vân cảnh này phải diễn như nào.”

Lâm Quán Quán kinh ngạc ngẳng đầu lên.

Sắc mặt Phan Tĩnh Vân trở nên khó coi, như bị ai đó tát mạnh vào mặt, “Đạo diễn…”

Lý Mưu không thèm nhìn Phan Tĩnh Vân lấy một cái mà nhìn Lâm Quán Quán nói: “Quay phim phải cần cảm giác thật, chỉ có cảm giác thật thì mới nhận được sự thừa nhận của khán giả, vì vậy, phải đánh thật, hiểu chưa?”

“Vâng, đạo diễn.”

Phan Tĩnh Vân đương nhiên không vừa lòng, “Đạo diễn, sao lại như vậy…..Lúc nãy tôi diễn, nói là thế thân…”

Chưa đợi cô ta nói hết Lý Mưu đã quay sang nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng nói, “Rốt cục tôi là đạo diễn hay cô là đạo diễn hả! Diễn thì diễn còn không diễn thì cút.”

Phan Tĩnh Vân xấu hỗ nghiền răng.

“Có diễn hay không?”

“Tôi…diễn”

Phan Tĩnh Vân dù không bằng lòng cũng không dám phát tiết, phim của Lý Mưu làm đạo diễn, các diễn viên đều phải tranh nhau mới có đất diễn, chỉ cần cô ta dám nói không diễn nữa thì lập tức sẽ có người thay thế cô ta.

Tiếp tục quay phim.

Vai diễn thay đổi, động tác của Lâm Quán Quán còn sinh động hơn Phan Tĩnh Vân gấp máy lần, trán cô nổi đầy gân xanh, giơ tay lên, “Bốp!”

“Bếp!

“Bếp!

“Bếp!

Không thừa không thiếu, vừa nãy Phan Tĩnh Vân đánh Lâm Quán Quán tám lần, Lý Mưu cũng để Lâm Quán Quán tát lại Phan Tĩnh Vân tám lần.

Có một điều không giống đó là lúc nãy Phan Tĩnh Vân tát Lâm Quán Quán tám lần thì chỉ có cái tát đầu tiên là thật, bảy cái còn lại đều chưa chạm đến mặt. Lâm Quán Quán đương nhiên không khách sáo với Phan Tĩnh Vân, mỗi cái tát cô đều dùng hết lực của bản thân, tát xong tám cái, tay cô cũng đỏ ửng lên, mà mặt của Phan Tĩnh Vân phải chịu tám cái tát đó cũng sưng phùng lên, không tài nào mà nhìn nỗi.

“Cất”

Lúc này đạo diễn Lý mới kêu dừng lại, “Phan Tĩnh Vân, biết diễn chưa?”

Phan Tĩnh Vân là người thông minh, cô ta sợ nói chưa biết thì đạo diễn sẽ để Lâm Quán Quán tiếp tục tát vì vậy cô ta vội vàng gật đầu nói: “Biết rồi, biết rồi.”

“Ứ!” Lý Mưu nhìn gương mặt sưng phù của cô ta lên, cau mày lại nói, “Hôm nay cô không thể quay tiếp được nữa, cảnh này để hôm khác quay.”

Phan Tĩnh Vân tức giận nghiếng răng nghiền lợi.

Đồng thời, trong phòng làm việc lúc đó.

Hàn khí trên người Tiêu Lăng Dạ bớt đi rất nhiều.

Nguy hiểm đã được giải quyết, Tiêu Diễn nhanh chóng chạy qua đó.

*A Diễn.”

“DạP “Sau khi quay xong thì cắt tất cả những cảnh quay có mặt cô ta”

“.

Tiêu Diễn. “…

Tuyệt!

Thật sự tuyệt tình!

Nhưng mà anh ta thích!

Hahal Đợi sau khi phim được công chiếu, Phan Tĩnh Vân không nhìn thấy các cảnh quay của mình, cộng thêm máy cái tát hôm nay cô ta cam chịu như vậy, nhất định sẽ tức muốn hộc máu.

Đáng đời!

Ai bảo cô ta đắc tội ai không đắc tội lại đắc tội với người trong lòng của anh trai.

Lúc đó, tạm dừng quay phim, tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi.

Đột nhiên…

Trong camera hiện lên một bóng hình quen thuộc.

*Ò, anh ơi, anh xem ai đến đây, đây không phải là cháu trai lớn của chúng ta hay sao?”

Tiêu Lăng Dạ nhìn vào camera.

Quả nhiên nhìn thấy Tiêu Dục ở trường quay.

Trường quay…

Tiêu Dục đến thăm Lâm Vi.

“A….Anh Tiêu Dục, sao anh lại đến đây?”

“Trời nóng quá, sợ em say nắng, anh đúng lúc có việc ở đây nên đến thăm em.” Nói xong, Tiêu Dục cầm lấy hộp kem đưa đến trước mặt Lâm Vi, “Kem Haagen-Dazs mà em thích ăn nhất.”

Lâm Vi nở nụ cười hạnh phúc, “Anh. Dục thật là tốt.”

“Cô bé ngốc!” Tiêu Dục xoa xoa đầu Lâm Vi, cưng chiều hết mực, “Mau ăn đi không thì chảy hết.”

“Vâng.”

Tiêu Dục vừa đến thì Lâm Quán Quán cũng nhìn thấy anh ta.

Ba năm không gặp, anh ta đang mặc một bộ vét màu xanh lam, vô cùng chín chắn.

Cô nắm chặt tay lại mới có thể kiềm chế được sự trúng động trong lòng mình.

So với Lâm Vi cô còn hận Tiêu Dục hơn.

Nếu không phải vì cái chân đó của anh ta thì con gái cô đã không mắt, Duệ Duệ của cô cũng không bị dày vò kể từ khi sinh ra.

Cô cắn chặt răng mới khống chế được cảm xúc của bản thân.

Tiêu Dục bảo mấy người đem đến máy thùng kem cho các diễn viên và công nhân viên ở trường quay, cười nói: “Vi Vi ở đoàn làm phim, mong mọi người chăm sóc cho cô ấy một chút.”

Mọi người vô cùng ngưỡng mộ.

“Wa! Tình cảm giữa chị Vi với Tiêu tiên sinh thật là tốt, nghe nói họ chưa từng cãi nhau, vô cùng ân ái, phòng làm việc thường chụp được rất nhiều những bức ảnh mà họ đi du lịch cùng nhau, a a, cảm giác lại có thể tin vào tình yêu rồi.”

“Tiêu tiên sinh đẹp trai như vậy, gia cảnh cũng tốt, nghe nói nhà mở khách sạn, thân phận không tằm thường đâu.”

“Lâm Vi thật là may mắn khi có thể tìm được người bạn trai tốt như vậy.”

Lâm Vi nghe thấy máy lời đó thì càng hạnh phúc, cô ta nắm chặt lấy cánh tay của Tiêu Dục, Tiêu Dục cũng cười dịu dàng với cô ta, quay người một cái, ánh mắt của anh ta rơi trên người Lâm Quán Quán, ánh mắt anh như đông cứng lại.

“Đó là…Lâm Quán Quán!”